Tận mắt trông thấy đầu lâu của Trần Duyên rơi xuống khiến kẻ thần bí không khỏi mất hứng. Hắn đã từng chứng kiến vô số thiên tài, dù bọn chúng quá quan thành công hay thất bại thì điểm chung đều xuất ra thực lực viễn siêu người thường. Nhưng Trần Duyên, kẻ không chỉ thoát khỏi truy đuổi thậm chí còn phản sát ngược lại, xú danh vang xa lại đưa đầu ra chịu chết.
Thất vọng, hắn tâm trạng không tốt quay lưng chực muốn rời đi.
- Ầm…
Âm thanh vang động dồn dập rơi vào tai khiến hắn sững người. Kẻ thần bí song mục chừng lớn quay người nhìn lại, cổng lớn sừng sững tan thành hàng vạn mảnh vụn. Trần Duyên bình thản bước qua, thần thái không khác gì lúc hắn đối mặt với hắc bạch thân ảnh.
- Thú vị…ha ha ha… tốt…tốt…tốt…!!!
Kẻ thần bí xuất ra tiếng cười sảng khoái, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua từ trong miệng hắn mới xuất ra liền 3 chữ “tốt”. Dù là thiếu niên tài tuấn khắp thiên hạ cùng lắm cũng chỉ được nhận một cái gật đầu tán thưởng thiên phú kinh người của bọn hắn đã là không tệ rồi.
- Tiểu bối Trần Duyên bái kiến tiền bối.
Một quyền quá quan, Trần Duyên còn chưa kịp hưng phấn liền bị thanh âm cuồng tiếu làm cho rung động. Kẻ chấp tay phía sau kia khiến Trần Duyên không thể nhìn thấy dung nhan, thậm chí đối phương là nam nhân hay nữ nhân cũng khó lòng đoán định. Điều duy nhất hắn biết được rằng thân ảnh kia quá mạnh, uy áp vô tình lộ ra…nếu nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413347/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.