Thần Dương lão quái sau khi thoát khỏi Tháp Chủ phong tỏa không chần chừ. Thân thể của lão bị bao phủ bởi hỏa diễm, tốc độ phi hành tăng nhanh tới mức chóng mặt.
-Khà khà khà, tiểu súc sinh ngươi lần này có mọc thêm đôi cánh cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi tay lão phu.
Nghĩ tới diễn cảnh Trần Duyên bị hành hạ thừa sống thiếu chết, dùng lão chân hỏa thiêu sống hắn trăm năm. Cuối cùng trước nổi thống khổ cùng cực từ từ dập tắt đi sinh mệnh yếu ớt của hắn khiến lão nội tâm cảm thấy thư sướng. Nhưng có lẽ vì vọng tưởng đó mà Thần Dương lão quái lại không nhận ra có một bóng đen vẫn bám theo lão từ phía xa xa.
Cả trăm dặm đối với Trần Duyên nhanh nhất cũng phải hao tốn cả ngày đi đường, còn Kim Đan tu sĩ…cùng lắm chỉ đủ thưởng thức một chén trà. Thần Dương lão quái ỷ vào pháp lực cao thâm không cần kiên nể trực tiếp phi hành phía trên Hắc Lâm rừng rậm. Đương nhiên hành động điên rồ của lão thu hút vô số yêu thú thèm thuồng hương vị nhân loại.
-Tiểu yêu, tiểu quái không biết lượng sức mình.
Nhìn chằm chằm vào đàn yêu thú hóa thành tro bụi Thần Dương lão quái cười lạnh. Dù sao nơi lão đang đứng cũng chỉ là ngoại vi Hắc Lâm rừng rậm, không thể nào có sự hiện diện của cấp 3 yêu thú được.
Lão ánh mắt dần sắc lạnh, ngón trỏ chỉ xuống một cồn cát cao.
-Hỏa Dương Chỉ.
Ngay tức khắc một vùng đất ngang dọc gần một dặm hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413334/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.