Lôi kiếp tan đi, bầu trời tối om xuất hiện từng tia nắng chiếu gọi. Mấy trăm nhân khẩu của Tưởng gia đều tập trung tại nội viện, bọn chúng thật sự trông mong gia tộc sẽ xuất hiện thêm một vị Trúc Cơ tu sĩ nữa lúc đó vị thế của bọn chúng cũng sẽ được tăng lên trên diện rộng.
-Gia chủ…liệu có bị…
-Ngươi thối tha, kết quả còn chưa biết đừng nói mấy câu quái gở đó.
Vài người không mấy lạc quan quay mặt đi không dám nhìn lại.
-Nhìn…nhìn kìa có bóng người bước ra vậy là…
Hàng trăm người chú mục vào cánh cửa dần hé mở.
-Phu nhân, tại sao phu nhân lại ở đây. Không phải người đã bế quan tu luyện rồi sao?
-Các ngươi im lặng cho ta.
Nàng uy nghiêm trước giờ là không thể xâm phạm, một tiếng thét khiến cho toàn bộ Tưởng gia không dám hé môi một lời.
-Mời gia chủ.
Nàng cuối người cung kính, điều mà trước nay gia nhân trong nhà chưa từng trông thấy bao giờ.
-Ha ha ha con cháu Tưởng gia, lão phu không phụ lòng các ngươi. Tưởng gia chúng ta sẽ bước vào thời kì hoàng kim nhất trong suốt trăm năm qua.
Tưởng lão gia chủ bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng bước đi nhanh nhẹn, giọng nói hữu lực. Tất cả khung cảnh trên đập vào mắt Tưởng gia con cháu khiến bọn chúng hô reo vang trời.
Cùng chúng nhân khách khí vài câu, Trần Duyên lời nói tiếp theo không khỏi kiến bọn chúng nhất thời câm lặng.
-Từ hôm nay, lão phu sẽ bế quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413302/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.