Đứng giữa đại điện pháp bảo Loa Trùng Ốc vốn chỉ vỏn vẹn vừa lòng bàn tay đã được Trần Duyên biến lớn, so với hắn còn cao hơn mấy cái đầu. Trần Duyên trên tay cầm một cái đùi hươu thật lớn vẫn còn huyết tinh nóng hổi, hứng thú ném vào bên trong một thạch động bất kì trong vô số thạch động trên Loa Trùng Ốc.
Bên trong thạch động, không đếm xuể sinh linh tham lam giành giựt huyết nhục. Từng khối thịt to lớn được hắn không ngừng ném vào, đây chính là công sức của hắn cùng Tiểu Mập Mạp càn quét một vòng phương viên 10 dặm quanh đây. Từng đầu, từng đầu yêu thú đều không cánh mà bay làm cho không ít kẻ trợn mắt há mồm kinh ngạc.
-Hừ. 10 năm bồi dưỡng mà quân số lại chỉ khôi phục 2 thành, không ngờ tốc độ tiến triễn lại quá chậm sư với dự liệu của ta.
Trần Duyên thở dài, Cuồng Dã đúng là lợi bất cặp hại. Số sinh mạng hiến tế nhiều không kể xiết, Phệ Huyết Trùng càng trưởng thành sinh nở lại càng chậm chạp khiến một tên khống trùng tu sĩ như hắn không khỏi đau đầu.
-Chàng vẫn chưa tìm được phương thức khắc phục sao?
Ngọc Ánh mĩ phụ trên tay cầm một chiếc bình nhỏ, từng bước ưu nhã câu hồn đoạt phách.
-Có lẽ số linh dược được Ảnh nhi mang về đã không còn tác dụng, linh trùng của ta nữa bước vẫn chưa hề có dấu hiệu khởi sắc.
Hắn thất vọng ngồi xuống, đón lấy mĩ phụ để nàng ngồi trên đùi nói ra tâm sự của mình.
-Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413300/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.