Chương trước
Chương sau
An bài cho hai nàng quay lại Tiểu Phương Thế Giới, Trần Duyên chầm chậm đi vào góc tối của động phủ. Cắt đi dây leo cùng thực vật ngán đường Trần Duyên trông thấy một bộ hài cốt ngồi trên ngai vàng. Hài cốt hữu thủ chống đầu xuy tư, hắc bào bên ngoài dù trãi qua không thể đếm xuể năm tháng nhưng lại không nhiễm lấy hạt bụi nào.

Góc nhỏ đơn sơ không hề phù hợp với kẻ sở hữu trong tay thần binh kì bảo, vỏn vẹn một cái ngai vàng, không linh thạch, không đan dược…chỉ có một bộ hài cốt cô độc, lạnh lẽo.

-Trần Duyên tiểu tử, ngươi tốt nhất là đừng nên xúc động vì tiền bối đang ngủ say kia.

Thi thể cường giả ẩn chứa rất nhiều bí ẩn, kẻ nào gặp được đều phải tận tình lục xoát một phen.

-Chu lão!!!

Trần Duyên kinh ngạc.

-Tiểu tử ngươi tính ra cũng không tệ, có thể đào thoát từ trên tay tu sĩ Kim Đan kì.

Chu lão hiền từ mỉm cười.

-Đó là do ta số kiếp chưa tận mà thôi, không phải Hà Miêu kịp thời cứu viện tính mạng này sợ rằng khó mà được bảo toàn.

-Vận khí chính là một phần của thực lực, thử hỏi trên thế gian này tên cường giả nào lại không có khí vận bên mình. Ngươi gặp tử lộ mà vẫn có thể sống sót trở ra đủ để thấy rằng vận mệnh của ngươi thật sự không tệ đâu.

Lão vuốt vuốt râu, bàn tay phản phất một luồng khói nhẹ. Trần Duyên cả người phiêu phù trong không khí, chỉ trong nháy mắt hắn đã thấy mình rời khỏi động phủ kia cả mười mấy dặm.

-Chu lão, ta không hiểu.

-Người còn nhớ khi xưa lão phu từng kể cho ngươi về lai lịch của mảnh lục địa này?

Trần Duyên làm sao có thể quên, bí mật này tựa như sóng dữ càn quét qua não hãi khiến tầm mắt của hắn cũng từ đó mà không còn bị trói buộc mà ngày càng rộng lớn.

-Ta còn nhớ rất rõ, Chu lão không lẽ muốn nói cụ hài cốt kia có liên quan tới giai thoại năm xưa?

-Không sai. Vị tiền bối đó chính là một trong ba vị Phật Tông đệ tử bước ra từ Kim Cang Tự.

Ba vị Phật Tông đệ tử được người đời sau tôn xưng thành Tam Đại Hiền Nhân. Bọn họ pháp lực vô biên, mỗi người đều thông hiểu tất cả tinh hoa thâm hậu nhất của đệ nhất thế lực Kim Cang Tự. Dù là tại thời thượng cổ thiên tài nhiều như lá mùa thu, ai ai cũng khẳng định rằng Tam Đại Hiền Nhân bước ra sẽ khiến hào quang bao quanh kẻ khác đều bị lưu mờ.

-Trong sách cổ có tương truyền rằng Kim Cang Tự cất giấu tất cả giáo lí, lĩnh ngộ, công pháp, pháp quyết thậm chí là thần thông trên thế gian. Trong đó có một môn thần thông gọi là Kim Cang Bất Hoại Thân, các công pháp luyện thể bây giờ hầu như đều được diễn hóa ra từ thứ thần thông này.

-Trong ba vị hiền nhân, người có niên kỉ nhỏ nhất Tử Tọa Kim Phật là người duy nhất luyện thành môn thần thông nghịch thiên này. Khi luyện thành đặt điểm dễ nhận ra nhất là xương cốt, máu huyết trong người biến chuyển thành kim quang lấp lánh. Vạn năm không thể xói mòn.

Chu lão không khỏi kinh sợ nói ra.

-Huyết nhục không thể sói mòn? Không lẽ người tu luyện ra môn thần thông này sẽ có nhục thể bất tử đi?

Trần Duyên cũng khiếp sợ không kém gì lão.

-Không sai. Bên trong bộ hài cốt lúc nãy…lão phu cảm nhận thấy một tia sinh mạng…

Lão ngập ngừng như chính bản thân lão cũng không dám tin nổi. Một bộ hài cốt tồn tại từ thời thượng cổ cách đây ngàn vạn năm lại chưa chết. Lão từ trong não hãi của Trần Duyên không dám chần chờ lao ra ngăn cản, xúc động một tồn tại cổ xưa như vậy không phải là chuyện tốt lành gì.

-Tiểu tử, lão phu e rằng ngươi số mệnh đã được định sẵn trở thành một con cá vẫy vùng trong dòng nước vận mệnh này rồi. Ngươi giờ đây có hai lựa chọn, một là yên phận làm người để mặc cho hồi tai kiếp kia ập tới, sinh mạng tại thiên thường nhân chỉ còn cách cam chịu.

-Chu lão biết ta làm người trước sau như một, cam tâm tình nguyện chịu kẻ khác sai khống không phải là thói quen của ta.

Trần Duyên biết lão gia hỏa này so với cáo già còn ranh mãnh hơn gấp bội phần. Tuy ngoài miệng để cho hắn lựa chọn hai còn đường nhưng thật ra ý nguyện của lão e rằng không đặt ở ngã rẽ đầu tiên đi.

-Vậy thì tiểu tử ngươi phải tự tay chưởng khống dòng chảy vận mệnh kia a.

-Bằng cách nào?

Vận mệnh là thứ mơ hồ khó có thể đoán định, trong quá khứ không biết bao nhiêu bậc tiền bối pháp lực thông thiên mơ ước tác động tới một phần của dòng chảy vận mệnh nhưng đều vô dụng.

-Ngươi hãy là kẻ mở ra thời đại huy hoàng của nhân loại bằng cách mở ra hai cổ trận còn lại.

-Chu lão muốn nhắc tới…

Trần Duyên kinh nghi, cổ trận mà Chu lão muốn nói tới không gì khác ngoài Thập Bát La Hán Trận phong ấn lỗ hổng không gian liên kết mảnh lục địa này với đại lục to lớn nguồn cõi của nhân loại.

-Lão muốn ta tự tay mở ra một trường hạo kiếp sao?

-Không sai, tại mảnh lục địa tù túng này tinh hoa thiên địa ngày càng khan hiếm. Quy tắc thiên địa cũng nhỏ yếu không chịu nỗi ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng phải chịu một ít áp chế nhất định. Chỉ có trở lại đại lục, nhân loại chúng ta mới thoát khỏi gông kiềm xiền xích, thoát khỏi nguy cơ nhân loại tự mình đi tới con đường tuyệt diệt.

Từ trong sử sách, nhân loại năm xưa hùng mạnh vô cùng. Kim Đan không khác gì cỏ rác, Nguyên Anh đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, thậm chí còn xuất hiện những tồn tại hùng mạnh hơn nữa. Nhưng sau ngàn vạn năm bị áp chế, thực lực của nhân loại dần suy giảm tới cùng cực. Thân là kẻ có thực lực đỉnh tiêm Chu lão quả thật không muốn nhẫn tâm trông thấy nhân loại dần dần bị phế bỏ.

Trần Duyên có thể tự mình tìm ra một cổ phong ấn, ngay cả một trong ba vị hiền nhân cũng bị hắn vô tình phát hiện. Trần Duyên vận mệnh khẳng định đã được thượng thiên gắn chặt vào với vận mệnh của cả mảnh lục địa này. Lão tin chắc rằng hắn chính là cơ hội duy nhất trong ngàn vạn năm qua, để nơi đây một lần nữa lấy lại vẻ huy hoàng vốn có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.