- Các huynh đệ nhanh chân lên, chúng ta phải đem đầu yêu thú này rời khỏi đây, trời đã không còn sớm a.
Hơn mười hán tử hùng hục thi nhau kéo một đầu yêu xà dài hơn mười xích xuyên qua khu rừng. Trần Duyên đương nhiên không để đầu yêu thú cấp 1 Bính đẵng này vào trong mắt, thứ hắn hứng thú duy nhất chỉ có một điểm.
-Bọn người này đều là phàm nhân a.
Yêu thú dù chỉ là hàng yếu nhược nhưng cũng dễ dàng xơi tái trăm mạng phàm nhân như chơi. Hôm nay lại thấy mười tráng hán lại khiến một đầu xà yêu phải ôm hận quả nhiên không phải là cảnh tượng dễ thấy.
-Vị huynh đài này có thể cho ta gia nhập với các vị được không?
Từ hướng ngược lại, một thiếu niên tuổi chừng 20, từ y phục lẫn nét mặt không có gì nổi bật. Hắn tiến lại gần đoàn người mở lời gia nhập.
-Vị tiểu huynh đệ có lòng nhưng chúng ta vốn là phương săn bắn a, nếu như ngươi không có chút tuyệt kĩ kiếm cơm rất tiếc ta không thể thuận lòng.
Một trung niên có vẻ hiểu cách giao tiếp đứng ra cùng hắn tiếp chuyện.
-Ta có, ta có, từ nhỏ ta đã được gia phụ dạy cho tiễn thuật.
Thiếu niên gật đầu nhanh nhẹn nói, trên tay còn đưa ra tầm thường cung tiễn.
-Vậy thì ngươi thử nhắm vào bạch quả trên kia a.
Trung niên nhìn thấy mộc cung không thể kém hơn chỉ có thể thở dài đưa ra thử thách để hắn biết khó mà lui.
Thiếu niên mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413283/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.