- A các thúc thúc đã trở về, còn mang theo một đầu cự xà ha ha ha.
-Đâu đâu A… thật sự là cự xà. Mẫu thân mau nhìn phụ thân cũng các thúc thúc quả thật mang về một đầu hung thú a.
Thôn trang vắng lặng trở nên sôi nổi, những hài tử, nữ nhi đồng loạt từ trong nhà chạy ra vui mừng hứng khởi. Bọn chúng liên tục chạy vòng quanh sau đó lại xà vào lòng ngực phụ thân vẻ mặt không che giấu được hạnh phúc.
Các hán tử cũng kinh hĩ không xiết, một lần rời đi chính là mấy tuần trăng thậm chí là bỏ mạng trong miệng dã thú. Được trở về nhìn thấy thể tử, hài nhi đó chính là to lớn nhất hạnh phúc của bọn họ.
Ngay cả Mao Thiên Kì cũng không thể nào giữ được lạnh lùng khuôn mặt, hắn hiếm thấy hòa nhã nở nụ cười bế trên tay một tiểu hài tử nói nhỏ điều gì đó rồi hướng Phương Trần bước tới.
-Phương đệ, đây là ta hài tử a. Thanh nhi còn không nhanh ra mắt Phương thúc.
-Mao Thiên Thanh ra mắt Phương…thúc.
Tiểu hài tử sắc mặt có chút e dè, mặt dù đứng bên phụ thân nhưng trông thấy kẻ lạ mặt cũng nơm nớp một chút lo sợ.
-Ha ha ha Thanh nhi ngoan, lần đầu gặp mặt Phương thúc cũng không có gì quý giá trong người hay là ngươi giữ lấy thứ này a.
Phương Trần trong ngực áo lấy ra một mảnh ngọc nho nhỏ chỉ vừa bằng một đốt tay được buộc bởi một sợi chỉ đỏ bề ngoài không thể thông thường hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413282/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.