Rời khỏi thôn làng, tâm tình của hắn nhanh chóng trầm ổn trở lại. Không còn là phàm nhân Phương Trần, Trần Duyên thần trí lay động trong thoát chốc lấy lại bản tính trước nay vốn có. Những điều vừa xảy ra đối với hắn chỉ tựa như giấc mộng Nam Kha, một hồi trầm mê rồi cũng phải quay trở lại hiện thực.
-Lão đại, phía Đông có rất nhiều yêu thú a.
-Phía Tây cũng xuất hiện không ít, đều là ngưu đầu. Thái Thạch Ngưu yêu thú nhị cấp Bính đẵng, những yêu thú này chỉ lợi hại ở điểm da dày thịt béo. Thập phần phù hợp để Phệ Huyết Trùng săn đuổi.
Tiểu Mập Mạp hưng phấn khống chế một đàn lớn Phệ Huyết Trùng quân số lên đến hàng vạn đầu, như tầm ăn lá dâu, chỉ trong một tích tắc Thái Thạch Ngưu bầy đàn cả trăm con bị quét sạch không để lại dù chỉ một mẫu xương.
-Gruuu…
-Lục Nhất, Lục Nhị các ngươi cứ tận tình giết chóc đi. Ba mươi năm đói khát bị dồn nén, đây chính là thời cơ tốt nhất để cá ngươi bộc phát a.
Song đường lang sau ba mươi năm ở ẩn bên cạnh chủ nhân cuối cùng cũng có thể thỏa sức tung hoành. Dường như sau khi thương thế lành lặn khiến thực lực của chúng cũng gia tăng đột biến. Lưỡi liềm sắc nhọn tỏa ra sát khí kinh thiên, nhờ vào đôi “song đao” này mà không chỉ yêu thú, vô số kẻ dám sinh ra sát ý với Trần Duyên đều chết thảm.
-Trăm năm a… những ngày đó tưởng chừng như chỉ vừa mới diễn ra hôm qua, nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413256/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.