Mà Đệ Nhất Thu thật sự đi lựa một bộ thường phục. 
Lúc ấy chủ quán đã đi ngủ từ sớm, nhưng thấy y, còn cách nào chứ? 
Đành ngáp một cái, trưng ra khuôn mặt tươi cười, lòng thì chửi mịa nó theo hầu y thử đồ. 
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Giám Chính đại nhân đã sửa soạn xong. 
Hôm nay lần đầu tiên y không mặc quan phục, mà thay một bộ thường phục màu vàng nhạt. Nó làm y trông ít đi mấy phần uy nghiêm, lại thêm mấy phần phong lưu khí phách của công tử quyền quý. Y bóp nát một tấm pháp phù Truyền Tống, chạy tới Thành Khám Nguyệt. 
Ngoài thành Khám Nguyệt đúng là có một khu rừng. 
Giám Chính đại nhân dựa gốc cây, đột nhiên y trở nên vô cùng kiên nhẫn. 
Vì cảm thấy có lẽ tiên sinh Đệ Tam Mộng không muốn gặp người ngoài, thế là y bèn một mình đến chỗ hẹn, không dẫn theo ai cả. 
Đệ Nhất Thu lần đầu trong đời suy tư, đây là người thế nào nhỉ. Tính tình như Miêu Vân Chi hay là giống Hà Tích Kim? 
Nhưng bất kể thế nào, tiên sinh nhất định là một vị quốc sĩ có một không hai. 
Lúc này, có tiếng bước chân ngoài khu rừng. Tiếng bước chân rất nhẹ, đạp lên lá rụng cành khô chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ. 
Đệ Nhất Thu bỗng quay lại, chỉ thấy sau lưng có người đội mũ che mặt bằng vải sa đen, từng bước một, đi tới hướng này. 
“Tiên sinh Đệ Tam Mộng?” Đệ Nhất Thu đề phòng mà do dự. 
Người trước mắt mặc áo bào đen, đầu đội mũ trùm. Vì vải sa đen 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653071/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.