(*) tên chương theo tui hiểu là đặt tên (phong danh hiệu),mà hào cũng có nghĩa là khóc, xem chương sẽ rõ.
Trong ngôi nhà cổ hỗn loạn tưng bừng, mấy nhà nông từ chung quanh đến mua hạt giống kéo nhau vây xem.
Thấy đối phương ầm ĩ lợi hại, cũng có người khuyên: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng nào phải người như thế, bác gái này…”
Vừa dứt lời, mấy người đối phương lập tức chửi đổng: “Hắn có phải người như thế không, sao ngươi biết? Tên khốn, các ngươi là đồng bọn à?”
Mấy gã đô con bước lên, túm cổ áo người lên tiếng, nghiêm nghị gầm lên: “Nói, ngươi là gì của Đệ Tam Mộng?”
Người kia vốn là dân làm nông bình thường, luống cuống ngay, giải thích lia lịa: “Ta vốn không quen biết…”
Mấy gã đô con nào chịu bỏ qua dễ dàng, chửi rủa luôn miệng. Mấy người bên cạnh vội nhanh chân giải cứu, có người thì thầm: “Đám người này thật không nói đạo lý được đâu.”
Nhưng nói cho cùng, không ai dám đứng ra tranh luận.
—— mấy tay này, xem ra không phải người lương thiện.
Lúc này, Viện Gầy giống.
Từ tối hôm qua, Hoàng Nhưỡng đã tỉ mỉ hầm một chung canh. Đợi trời vừa sáng, nàng đưa qua cho Đệ Nhất Thu.
Đương nhiên, nàng vốn chẳng thể vào thư phòng Đệ Nhất Thu, đành nhờ Lý Lộc chuyển giúp.
Lý Lộc cũng là người tinh tướng, cô cháu gái Hà Tích Kim có cảm tình với Giám Chính nhà mình, cả Ti Thiên giám này có mắt đều nhìn ra được.
Có điều là Giám Chính chả có ý gì với cô nàng —— cũng giống vậy, là điều mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653070/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.