Chính sảnh, Hoàng Nhưỡng đi tới giữa phòng, hành lễ với Hoàng Thự. 
Da Hoàng Thự màu vàng sậm, thể trạng hết sức thô chắc. Khiến lão dù có mặc lụa lĩnh cũng thiếu đi quý khí. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, lão có phần vui vẻ, nói: “Nhưỡng à, còn không mau bái kiến Bát Thập Lục điện hạ?” 
Lão tự cho là câu “điện hạ” đầy nịnh nọt, nhưng không thấy cặp mày Đệ Nhất Thu nhíu lại. 
Đương kim hoàng đế Sư Vấn Ngư con cái rất đông, để phòng con cái rình rập ngôi vị hoàng đế, dứt khoát trục xuất toàn bộ đám con ra khỏi hoàng thất. Bọn họ vội vàng thay tên đổi họ. Đệ Nhất Thu hôm nay, tuy thực tế là cha con với lão nhưng cũng không có danh cha con. 
Hoàng Nhưỡng nghĩ, cái thân phận hoàng tử này, e rằng cũng không thể khiến Đệ Nhất Thu cảm thấy vinh dự. 
Nàng mỉm cười, chân thành đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, thi lễ nói: “Dân nữ Hoàng Nhưỡng, bái kiến Giám chính đại nhân.” 
Thảo dân bái kiến hoàng tộc vốn phải làm đại lễ. Nhưng nàng chỉ làm lễ nữ nhi. Lễ nữ nhi mềm mại ưu nhã, vóc người nàng nhỏ nhắn, liêu xiếu bái chào như cành liễu yếu phất phơ theo gió, tự hoa nấp sau khóm lá xinh. 
Bởi mấy phần phong thái này, mấy năm qua, chưa từng có ai soi mói ra sai lầm của nàng. 
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu cũng không. Y tự tay giả như nâng dậy, nói: “Cô nương miễn lễ.” 
Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, cách hơn một trăm năm, cùng Đệ Nhất Thu nhìn nhau. Y của năm này, nụ cười trên mặt thẳng đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653020/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.