Bên trong Bạch cốt nhai là dược thảo khắp nơi. Rất nhiều dược đồng đang bận hái phơi nắng. 
Nơi đây mùa đông đến chậm hơn một chút, giờ này tuyết còn chưa rơi. 
Miêu Vân Chi dẫn Đệ Nhất Thu Hoàng Nhưỡng vào, nói: “Bàn Hồn định cốt châm, đúng là lão phu từng có nghiên cứu.” Lão nói xong làm Hoàng Nhưỡng mừng rỡ. Thậm chí ông lão còn không tới gần Hoàng Nhưỡng, chỉ tùy ý thoáng nhìn, hiển nhiên là lão quá rành loại châm này. 
Đệ Nhất Thu lập tức hỏi dồn: “Không biết tiền bối có thu hoạch gì không?” 
Vẻ mặt Miêu Vân Chi đầy nghiêm túc, hồi lâu nói: “Từ bỏ đi, châm này khó giải.” 
Một câu của ông ta, với Hoàng Nhưỡng mà nói chính là phán quyết cuối cùng. Trong phút chốc, Đệ Nhất Thu cũng lặng đi. Miêu Vân Chi nói: “Ngươi giỏi luyện khí, hẳn nhìn là hiểu pháp trận trên châm. Khi châm châm vào sọ não, dù rằng con bé sẽ không nói không cử động, nhưng cũng không già không chết đi. Nhưng nếu nhổ ra, con bé sẽ chịu không nổi thời gian đột ngột dịch chuyển, ngay lập tức sẽ biến thành tro bụi.” 
“Không có… biện pháp nào tốt hơn ạ?” Đệ Nhất Thu hạ giọng. 
Miêu Vân Chi lắc đầu, đáp: “Biện pháp tốt nhất, chính là nhổ hai cây châm Bàn Hồn và Định Cốt.” 
Hoàng Nhưỡng giờ mới hoàn hồn, hy vọng vừa dấy lên hay tắt đi đều lướt qua một chỗ. Nàng thậm chí còn cảm thấy, Miêu Vân Chi đã nói đúng. Nếu đã không còn hy vọng, ai sẽ tình nguyện sống như thế này? 
Năm tháng đằng đẵng, vĩnh viễn không siêu sinh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653018/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.