Thật nóng bỏng mà tràn trề sức sống! Hắn vừa nhìn thấy Ngô Bất Lạc liền biết người này là con mồi tốt nhất, thích đến không thể kiềm chế. Hắn trước đó rõ ràng chỉ thích những thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ, nhưng giờ mới phát hiện hóa ra thiếu niên càng thêm phù hợp với khẩu vị của hắn."Thật đáng tiếc." Ngô Bất Lạc hơi hơi thở dài, "Lúc trước không phải anh nói rất thích trà sữa sao?"
Hử? Học trưởng cảm thấy có gì đó không thích hợp, tầm mắt hắn đảo qua cốc trà sữa kia, trong đầu giống như hiện lên một tia sáng, muốn bắt lấy nhưng như thế nào cũng không bắt được. Hắn liếm môi, trong tay giấu một ống tiêm. Chỉ cần tiêm vào, học đệ sẽ ngoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để hắn dùng dao cắt cổ, sau đó máu tươi sẽ từng chút chảy ra, hương vị so với trước kia hắn hưởng qua đều tuyệt hơn nhiều.
"Học trưởng, anh thích tôi sao?" Ngô Bất Lạc bỗng ngẩng đầu hỏi. "Thích, không có ai so với tôi..." Học trưởng kích động tiến tới, trên mặt hiện lên sắc thái dữ tợn, tay dơ lên cao, "...càng thích cậu!" Phanh! Học trưởng bị một chân đá bay ra ngoài, ống tiêm cũng rơi xuống mặt đất. "Vậy sao?" Ngô Bất Lạc bĩu môi, "Nếu anh thích tôi, vậy tôi giết anh cũng không sao nhỉ." Ngô Bất Lạc tháo dây đeo trên cổ, trên dây treo một cái vại mini. Chỉ là hình dạng cái vại này so với hũ tro cốt bản thu nhỏ không có bất cứ cái gì khác biệt.