Đồ ăn đến miệng còn có thể bay mất?
Vu sơn Thập quỷ lau lau mắt, dường như không dám tin, nhưng vẫn chửi rủa một câu.
"Vừa rồi đạo sĩ này lấy ra vật gì vậy?"
"Không biết, có phải loại bùa chú nào đó mới ra không?"
"Đáng hận, làm sao bây giờ? Vừa rồi vì bắt đạo sĩ này, ta dùng không ít sức, lại đói hơn rồi. Đại ca, ta có thể ăn một ngón tay của Bát đệ trước không?"
"Không được!"
Vu sơn Thập quỷ lại ầm ĩ.
Ngô Bất Lạc hơi kinh ngạc với những gì bọn chúng nói, hóa ra mấy con quỷ này không biết chuẩn khảo chứng. Nhìn bộ dạng bọn chúng, có vẻ cũng không biết về cuộc thi Âm quan.
Nếu vậy có cách có thể lợi dụng được.
Ngô Bất Lạc lúc này chỉ có thể chôn chặt ý nghĩ trong lòng, chờ đến thời cơ thích hợp mới báo mối thù này.
"Có một đạo sĩ thì sẽ có hai ba bốn, các ngươi vội cái gì? Tiếp tục đi là được rồi." Quỷ tóc xanh quát, "Còn ngươi, đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý định ăn vụng. Mỗi lần ăn trước kia, ngươi đều là kẻ ăn vụng. Nếu như bị ta phát hiện ngươi ăn vụng, ta sẽ ăn ngươi đầu tiên."
Có thích Ngô Bất Lạc sâu nặng đến đâu, cũng không sánh bằng mạng của mình.
Con quỷ định ăn vụng rụt đầu, không dám nói gì.
Vu sơn Thập quỷ muốn tìm người dễ dàng hơn người muốn tìm quỷ nhiều. Dù sao dùng mũi của Ngô Bất Lạc không ngửi ra mùi vị thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122594/quyen-1-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.