🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bãi tha ma?" Ngô Bất Lạc nghe thấy lời này thì hơi sửng sốt, "Anh có ý gì?"

"Nhìn từ bên ngoài Lưu gia đại viện tôi chỉ thấy thi khí liên miên không dứt, người bình thường ở trong đó tuyệt đối không sống quá ba ngày. Tôi từng đi qua một chiến trường cổ, tử khí nơi này không kém hơn nơi đó bao nhiêu." Thanh niên tốt bụng giải thích một câu.

"...Mạo muội hỏi câu này, anh thi được bao nhiêu điểm vậy?" Ngô Bất Lạc chần chờ chốc lát, tò mò hỏi.

Thanh niên nhìn Ngô Bất Lạc một chút, vẻ mặt tươi cười nói, "Không nhiều lắm không nhiều lắm, chín mươi mốt điểm."

Ha hả, đây đã là đại lão chín mươi điểm thứ ba mà hắn gặp rồi! Nếu vận khí này của hắn mà mang đi mua vé số có khi hắn chính là tỉ phú tiếp theo.

Thí sinh chín mươi mốt điểm, hắn nhớ hình như là truyền nhân Mao Sơn, tên là gì, quên mất.

"Thất kính thất kính." Ngô Bất Lạc nói cho có lệ, "Vừa nãy anh nói bảy mươi điểm sẽ không bị phân đến Lưu gia đại viện rốt cuộc là có ý gì?"

"Lúc vừa vào trong Uổng Tử Thành, những người được chín mươi điểm là nhóm tiến vào đầu tiên." Thanh niên giải thích, "Trước tiên người đi vào sẽ tự động phân vào các nhân vật khác nhau trong thị trấn này, mỗi nhân vật đều là người sống. Hôm trước tôi từng gặp một người sáu mươi chín điểm, cô ta giống như tiểu Thúy có cơ hội vào Lưu gia đại viện làm công ngắn hạn."

"Sau đó thì sao?" Ngô Bất Lạc ghét nhất kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa này.

"Không có sau đó, ngay ngày hôm sau khi cô ta tiến vào Lưu gia đại viện đã tử vong bị loại rồi. Tôi đoán chắc cô ta ra ngoài vào ban đêm đã thấy được sự việc không nên thấy." Thanh niên nhún nhún vai nói.

Ngô Bất Lạc nhớ đến mấy lần hắn ứng biến với nguy hiểm.

Nếu không phải hắn có kĩ thuật diễn xuất sắc, sắm vai nữ không hề áp lực, còn vô cùng cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết có khả năng lưu lại thì chỉ sợ hắn hiện tại cũng chết vô số lần rồi.

Đây đều là kinh nghiệm thực tiễn trước đây tích lũy được.

"Trước mắt theo tiếp xúc của tôi với mấy thí sinh thì thấy thành tích càng cao tỉ lệ nhân vật sống sót cũng càng cao. Nói thật cô chính là thí sinh đầu tiên tôi gặp ngây người ở Lưu gia đại viện nửa tháng mà còn sống." Ánh mắt thanh niên nhìn Ngô Bất Lạc có phần nóng bỏng, "Tuy cô bất cứ lúc nào cũng có thể chết nhưng cô nhất định biết được rất nhiều manh mối mà chúng tôi không biết."

Sở dĩ thanh niên nói nhiều với Ngô Bất Lạc như thế cũng là vì nguyên nhân này. Nếu hắn muốn biết được chân tướng thì nhất định phải liên thủ với Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc bị loại ánh mắt này của thanh niên nhìn đến mức run rẩy.

"Ý của anh là anh có thể giúp tôi?"

"Đương nhiên, cỗ thi thể này của cô sắp hư thối rồi đi." Thanh niên mỉm cười nói, "Cô chỉ có sáu mươi điểm, chứng minh đạo thuật của cô chẳng ra gì. Nếu thân thể này hoàn toàn hư thối thì cô lập tức bị loại. Tôi có thể giúp cô trì hoãn tốc độ hư thối của thân thể, cô không thể tìm thấy người chín mươi điểm thứ hai giúp cậu đâu."

Những đối thủ cạnh tranh chín mươi điểm khác thật sự ẩn nấp quá tốt, muốn tìm được bọn họ nói dễ hơn làm.

Nhưng thí sinh này thì khác, chỉ có sáu mươi điểm, không có gì khiến hắn phải sợ.

Chỉ là cái tên Sở Nhạc này quen quen, không nhớ đã từng nghe ở đâu.

Ngô Bất Lạc đã gặp rất nhiều loại người, liếc mắt một cái liền biết đối phương không hề coi hắn là cường địch. Tất nhiên, phẩm tính đối phương vẫn tin được.

Nhưng mà a.

Tuy những người xấu kia mê luyến mình khiến Ngô Bất Lạc vô cùng phiền muộn, nhưng ít nhất bọn họ nói chuyện rất xuôi tai. Thanh niên này mặc dù chính trực nhưng ngữ khí nói chuyện thật sự làm người ta rất muốn hung hăng đánh hắn một trận.

Ngô Bất Lạc trước sau vẫn bảo trì bình tĩnh.

Hắn đích xác cần một người có thể giúp hắn trì hoãn tốc độ thân thể hư thối, còn những thứ khác hoàn toàn có thể từ từ mưu tính.

"Được." Ngô Bất Lạc sảng khoái đáp ứng đề nghị của thanh niên, "Tôi có thể nói cho anh một nửa số tin tức mà tôi biết."

"Mới một nửa?" Thanh niên khẽ nhíu mày.

"Tôi có thể bảo đảm một nửa tin tức này đều là thật. Hay là anh hi vọng tôi nói cho anh một nửa thật một nửa giả?" Ngô Bất Lạc hỏi ngược lại, "Nếu tôi nói hết manh mối cho anh, nhỡ đâu anh lừa tôi thì tôi biết đi đâu khóc?"

Thanh niên rất muốn nói Ngô Bất Lạc lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử nhưng vẫn nhịn xuống.

"Được, một nửa thì một nửa!"

Thấy thanh niên thức thời như vậy, Ngô Bất Lạc lập tức nói ra sự tình nhị thiếu gia và tóc bím cô nương mà hắn thấy lúc trước.

"Chuyện này thì liên quan gì đến chân tướng?" Thanh niên vô cùng khó hiểu.

"Sao lại không liên quan?" Ngô Bất Lạc có đôi khi thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh đám nhân sĩ chính đạo, "Nhị thiếu gia kia có hạng người gì mà không chiếm được, cố tình ngay lúc này xảy ra quan hệ với chị dâu tương lai, hắn chẳng lẽ không biết tị hiềm sao? Lưu gia có nhiều nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy còn cần ra ngoài mua con gái nhà nghèo sao? Còn nữa kẻ mò vào phòng tiểu cô nương kia là ai?"

Đáp án rất đơn giản.

Lưu gia sở dĩ mua người bên ngoài là vì đám nha hoàn Lưu gia tất cả đều không thích hợp.

Xung hỉ yêu cầu người sống.

Mà đám nha hoàn, kể cả Ngô Bất Lạc, tiểu Song, hay là nha hoàn khác, nếu không phải người chết thì cũng khác biệt rất lớn so với người sống bình thường. Người sinh hoạt trong loại hoàn cảnh này sao có thể giống với ngoại giới.

Thanh niên hơi nghi ngờ nhìn Ngô Bất Lạc, cảm thấy hắn nói có chút đạo lí, nhưng cũng cảm thấy có chút gượng ép.

"Thật ra anh muốn biết cũng rất đơn giản, tìm một cơ hội trộm tới Lưu gia làm công đi." Ngô Bất Lạc ôm tâm lí tử đạo hữu bất tử bần đạo[1], muốn kéo người cùng nhau vào hố lửa.

[1] tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Thanh niên nghĩ nghĩ, vừa do dự vừa xoắn xuýt.

Chốc lát không nghĩ ra câu trả lời nào tốt.

Có thể chính diện tiến vào Lưu gia đương nhiên là tốt. Nhưng hắn không biết gì cả rất dễ rơi vào tình cảnh giống vị sáu mươi chín điểm kia.

Vẫn nên suy nghĩ kĩ thì tốt hơn.

Tiểu Thúy mua gạo nếp trở về thì thấy cảnh tượng anh trai và Ngô Bất Lạc ở chung hòa thuận vui vẻ.

Ôi chao? Xảy ra chuyện gì rồi?

Tiểu Thúy tuy không hiểu nhưng vẫn cảm thấy thực may mắn anh trai của mình và tiểu Vân có thể đối xử tốt với nhau.

Lúc trở về tiểu Thúy còn cười cười với anh trai, "Anh, tiểu Vân làm người rất được, trong những nha hoàn ở Lưu gia chỉ có cô ấy chịu nói chuyện với em."

"Nếu đã như vậy thì anh không phản đối hai người làm bạn nữa." Thanh niên vừa cố nhớ lại lí do vì sao cảm thấy cái tên Sở Nhạc này quen quen vừa đón ý nói hùa theo.

Cất bước rời đi, một lúc sau thanh niên đột nhiên dừng lại.

Hình như hắn quên hỏi thí sinh vừa rồi tên là gì?

Nhưng mà hắn đã nhớ ra Sở Nhạc là ai!

Lúc trước hắn nhận được một tin nói Tạ Bán Loan không những bị người khác đoạt mất đề thi trong tay mà còn bị hủy một thế thân. Khi nghe được tin này hắn đã cười hơn nửa ngày.

Con quỷ gây ra chuyện này hình như tên là Sở Nhạc, còn cộng sự đi cùng hắn hình như tên là Ngô Bất Lạc?

Ngô Bất Lạc lấy được bùa có thể trì hoãn thân thể hư thối cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra sát hạch Âm quan rất công bằng.

Như hắn mặc dù điểm số thấp nhưng cơ hội tìm được chân tướng càng mau, không đến nỗi luôn rớt lại phía sau người khác rất xa. Đồng dạng những cao thủ chín mươi điểm khả năng sống sót lớn hơn nhưng bọn họ muốn lấy được thành tích thì không thể không đâm đầu vào chỗ chết.

Nếu nghĩ như vậy thì có vẻ cũng khá xúc động.

Ngô Bất Lạc thuần thục chạy về phòng mình trước lúc trời tối.

Hắn hiện tại càng ngày càng thích ứng cuộc sống ở Lưu gia đại viện.

Buổi tối trước khi chuẩn bị đi ngủ, Ngô Bất Lạc giả bộ hờ hững nói tiếp đề tài nhị lão thái thái.

"Nhị lão thái thái tính tình hình như không tốt lắm, hôm nay tôi giúp bà ấy thu dọn đồ đạc còn bị bà ấy mắng một trận." Ngô Bất Lạc vẻ mặt uể oải, "Bà ấy nói tôi trang diện quá lẳng lơ yêu khí."

"Phốc, đáng đời." Tiểu Song cười ha ha, "Nhị lão thái thái là một người mộc mạc giản dị đương nhiên không quen nhìn loại nha hoàn mặc vàng đeo bạc như cô, cô là nha hoàn chứ không phải tiểu thư, chưng diện lên cho ai xem chứ?"

"Tiểu Song!" Tiểu Hà thấy tiểu Song nói năng quá trớn không nhịn được đứng ra ngăn cản, "Cô đấy, một vừa hai phải thôi."

"Tôi lại không nói sai." Tiểu Song khinh thường nói, "Không chỉ một mình tôi đang nói, mọi người đều nói như vậy. Tiền công chúng ta không khác nhau mấy, lấy đâu ra nhiều tiền mua son phấn như vậy?"

"Được rồi!"

Thấy tiểu Hà tức giận, lúc này tiểu Song mới không tình nguyện thu liễm một hai, rồi lại không can tâm, "Cô thức thời một chút, đi mua chút son phấn hối lộ Xuân Hồng, cô ta chính là ngoại sinh nữ của quản gia, cô lấy lòng cô ta đương nhiên sẽ không lại bị phân đến chỗ nhị lão thái thái nữa."

"Tiểu Song nói không sai, cô tốt nhất đừng nên đến chỗ nhị lão thái thái." Tiểu Hà cũng theo sau dặn dò.

"Tôi cũng cảm thấy nhị lão thái thái có gì đó không đúng." Ngô Bất Lạc chần chờ nói, "Mọi người đều không muốn đến đó."

"Đâu chỉ vậy. Nha hoàn mỗi lần đi giúp đỡ nhị lão thái thái xong đều bệnh nặng một hồi, mọi người đều bảo vì họ bất kính Phật tổ." Sắc mặt tiểu Song có chút vi diệu, "Tuy tôi rất chán ghét cô nhưng nếu cô sinh bệnh tôi và Hà tỷ lại phải chăm sóc cô."

"Tôi hiểu, ngày mai tôi lập tức đi lấy lòng Xuân Hồng." Ngô Bất Lạc hiểu rõ gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy mình gần đây trang diện không ổn lắm, số son phấn kia của tôi, hai người nếu thích thì tôi cho một ít, đặc biệt là tiểu Hà tỷ, tỷ nhất định không được từ chối."

Nói đến mức này rồi tiểu Hà cũng không tiện từ chối nữa. Con gái luôn không thể nào cự tuyệt đồ vật có thể làm mình trở nên xinh đẹp, ba người thảo luận một chút về son phấn dần dần rơi vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Ngô Bất Lạc thức dậy sớm hơn ngày thường, thay vì nói rạng sáng chi bằng nói đêm hôm khuya khoắt.

"Tiểu Hà tỷ, ban ngày tôi đi tìm Xuân Hồng không ổn lắm, sợ bị người ta phát hiện. Chờ thêm nửa canh giờ nữa gần như mọi người cũng bắt đầu dậy rồi, tôi len lén đi nói một tiếng với Xuân Hồng." Ngô Bất Lạc biết tiểu Hà cũng tỉnh nên tìm lý do vô cùng chính đáng.

Tiểu Hà quả nhiên không nói thêm gì, chỉ bảo Ngô Bất Lạc cẩn thận một chút rồi quay về ngủ tiếp.

Kỳ thật sinh tồn ở Lưu gia đại viện không khó, chỉ cần mỗi hành động dị thường của mình có thể đưa ra một lí do hợp tình hợp lí, không đụng vào cấm kị thì sẽ không gây ra quá nhiều thị phi.

Ngô Bất Lạc đương nhiên không thể nào chỉ đơn giản đến chỗ Xuân Hồng, hắn cố ý thả chậm tốc độ, quyết định đi tìm quản gia trước.

Quản gia quản lí rất nhiều sự vụ trong phủ chắc chắn biết được càng nhiều chuyện.

Quản gia là một người đàn ông, phòng hắn đương nhiên to hơn phòng đám nha hoàn nhiều. Có điều không biết có phải để tiện cho các chủ tử Lưu gia sai bảo hay không mà phòng quản gia ngay bên cạnh chủ viện, đi thêm mấy bước là có thể đến chỗ đại thiếu gia trong truyền thuyết.

Thiết kế kết cấu như vậy đối với Ngô Bất Lạc mà nói chính là một tin tốt.

Ngô Bất Lạc nhẹ nhàng gõ cửa phòng quản gia, quản gia đương nhiên dậy sớm hơn hạ nhân bình thường.

Nhìn thấy Ngô Bất Lạc, quản gia dường như hơi kinh ngạc.

"Quản gia, tôi có vài chuyện muốn nói với ngài, có thể cho tôi vào trong trước không?" Ngô Bất Lạc thần thần bí bí nói.

Quản gia có chút do dự, có vẻ không muốn cho Ngô Bất Lạc vào cửa, "Chúng ta nam nữ hữu biệt, như vậy chỉ sợ không tốt lắm."

"Là chuyện về nhị lão thái thái." Ngô Bất Lạc lập tức biến nhị lão thái thái thành chiều bài mà dùng.

Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, do dự hồi lâu vẫn cho Ngô Bất Lạc đi vào.

"Cô muốn nói cái gì?" Sắc mặt quản gia vô cùng khó coi, "Có phải nhị lão thái thái lại muốn nói yêu cầu kì quái gì phải không?"

Hả?

Ngô Bất Lạc không kịp nghĩ nhiều, lập tức quỳ xuống, tiện thể lấy mấy đồng đại dương trong ngực ra đưa tới trước mặt quản gia, "Quản gia, tôi thật sự không muốn đến chỗ nhị lão thái thái. Tiểu Hà tỷ vốn dĩ muốn tôi đi tìm Xuân Hồng nhờ ngài mở cho một con đường, nhưng tôi nghĩ vẫn nên trực tiếp tới tìm ngài thì tốt hơn."

"Cô vậy là có ý gì?"

"Quản gia, ngài cũng biết thân thể tôi không tốt, hôm nay không biết làm sao, từ lúc trở về từ chỗ nhị lão thái thái luôn cảm thấy cả người không thoải mái, ngay mai tôi thật sự không muốn đi nữa."

"Mọi người ai cũng như cô thì làm gì còn bộ dáng hạ nhân nữa?"

Ngô Bất Lạc thương tâm khóc, "Ngài không đáp ứng thì tôi không đứng dậy."

Ngô Bất Lạc thật sự có thể khóc.

Hắn khóc suốt nửa tiếng.

Quản gia nghe hắn khóc đến phiền, "Biết rồi biết rồi, cô đi đi được không."

"Cảm ơn ngài, thực sự cảm ơn ngài." Ngô Bất Lạc đang định đứng dậy, dư quang khóe mắt rơi vào trên vòng tay đang đeo.

Chiếc vòng này làm bằng phỉ thúy chất lượng cực tốt, chỉ là phỉ thúy ở thời kì dân quốc không có giá trị lớn như sau này.

Lúc Ngô Bất Lạc đứng dậy nhìn thấy trên chiếc vòng chiếu ra một cái bóng.

Trên xà nhà của quản gia có thứ gì?

Là người, hay là quỷ?

Tưởng tượng đến cảnh hắn cùng quản gia nói chuyện, trên đỉnh đầu không biết có thứ gì đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù Ngô Bất Lạc gan lớn nhưng chớp mắt này cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Nếu là người thường chỉ sợ đã lộ ra dị thường.

Nhưng Ngô Bất Lạc đã sớm học được cách thu liễm cảm xúc, gặp chuyện như vậy, động tác đứng dậy không hề ngắt quãng.

Đạo sĩ Mao Sơn kia nói, Lưu gia là một bãi tha ma.

"Cảm ơn quản gia, tôi thực sự không biết phải cảm ơn ngài như thế nào." Ngô Bất Lạc lau nước mắt, khom người với lấy chân quản gia, "Giày của ngài hình như rách rồi, nếu không chê, tôi có thể làm cho ngài một đôi..."

Ngô Bất Lạc còn chưa nói xong đã bị quản gia cự tuyệt.

Đồng thời quản gia còn lùi về sau hai bước.

Sau khi quản gia lùi lại, Ngô Bất Lạc phát hiện gót giày đối phương không hề bị mòn nhưng mũi giày lại vô cùng rách nát.

"Cái này không cần cô lo." Quản gia bắt đầu có chút chán ghét Ngô Bất Lạc không biết điều, "Cầm đồ của cô đi đi."

Ngô Bất Lạc ngượng ngùng cười hai tiếng, "Đồ đã đưa sao có thể lấy lại chứ. Tôi đi đây, đi ngày đây."

Nói xong, Ngô Bất Lạc rón rén mở cửa đi ra ngoài, còn nịnh nọt giúp quản gia đóng cửa lại.

"Dương Hiểu Vân bệnh nặng một trận lại hiểu được một chút bổn phận của nha hoàn. Nếu cô ta sớm ngoan ngoãn như vậy, cho đại thiếu gia xung hỉ sao có thể đến phiên nữ nhân bên ngoài?" Quản gia cười một tiếng, như đang nói chuyện với ai đó, "Đáng tiếc cô ta hiểu được quá muộn."

Ngô Bất Lạc ra khỏi phòng quản gia mới phát hiện ngón tay đã ấn sâu mấy vết vào lòng bàn tay.

Hắn nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, xác định không có gì có thể khiến người khác nghi ngờ mới yên tâm.

Sau chuyện lần này, Ngô Bất Lạc bắt đầu chú ý chân những người ở Lưu gia.

Hầu như đều không ngoại lệ, toàn bộ mũi giày đều bị mài mòn lợi hại.

Ngoại trừ một người.

Chính là người rất ít khi ra cửa, nhưng lại không thể không ra chăm sóc đại thiếu gia, tóc bím tiểu cô nương.

Buổi sáng Ngô Bất Lạc có thể gặp cô ấy mấy lần.

Giày của cô ta rất bình thường.

Ngô Bất Lạc nhìn giày của mình, vụng trộm đem đôi giày trên chân không giống của bọn họ đốt đi, lúc đi đường cũng cố hết sức kiễng chân.

Buổi sáng lúc phân chia công việc, quản gia quả nhiên phái người khác đến chỗ nhị lão thái thái, khiến không ít nha hoàn kinh ngạc.

Chỉ là đến lúc quản gia phân cho Ngô Bất Lạc công việc khác, ánh mắt đám nha hoàn nhìn Ngô Bất Lạc càng thêm vui sướng khi người gặp họa.

Ngô Bất Lạc lần này là đến phòng đại thiếu gia, giúp lấy kích cỡ làm hỉ phục tân lang cho đại thiếu gia.

Sự tình giữa Dương Hiểu Vân và đại thiếu gia mọi người ai cũng biết, hiện giờ quản gia lại để cô đi đo may quần áo cho đại thiếu gia cũng không biết có phải cố ý hay không?

Những nha hoàn khác đều cho rằng quản gia cố ý sửa trị Dương Hiểu Vân.

Ngay cả tiểu Hà cũng nghĩ như vậy.

"Lát nữa cô đến chỗ đại thiếu gia cố gắng đừng nói nhiều, cũng đừng nhìn nhiều, ngoan ngoãn làm chuyện của mình là được rồi." Tiểu Hà kéo Ngô Bất Lạc đến một bên nói.

"Tôi biết." Ngô Bất Lạc lau lau khóe mắt, "Tôi biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."

"Ừm, cô hiểu chuyện là tốt rồi." Tiểu Hà tuy còn có chút không yên tâm nhưng cũng không thể nào cãi lại mệnh lệnh của quản gia.

Ngô Bất Lạc quay đầu, thực sự muốn khen ngợi vận may của chính mình.

Hắn cuối cùng cũng có thể đi tiếp cận các chủ tử Lưu gia!

Xoa xoa tay nhỏ, có chút chờ mong.

"Đại thiếu gia vẫn còn đang ngủ, lúc cô đo kích cỡ thì nhẹ nhàng một chút, chớ quấy rầy giấc ngủ của đại thiếu gia."

"Tôi biết rồi."

"Tiện thể quét dọn trong phòng một chút."

"Vâng."

"Chậc chậc, thật sự nên để đại thiếu gia thấy dáng vẻ bay giờ của cô." Thiếp thân nha hoàn của đại thiếu gia không hề khách khí với Ngô Bất Lạc, "Nhưng mà hiện tại chẳng có liên quan gì đến cô cả."

Ngô Bất Lạc rũ mi, biểu tình trên mặt yếu ớt lại tuyệt vọng.

Biểu tình như vậy làm cho thiếp thân nha hoàn này cực kì vừa lòng.

"Tỷ tỷ, tôi vừa được một hộp phấn, tỷ xem xem." Ngô Bất Lạc móc từ trong tay áo ra một chiếc hộp tinh xảo.

Nha hoàn kia thấy cái hộp này, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét, "Đây là đồ Thải Vân Tiên mới tung ra?"

"Da tôi vàng, không xứng dùng đồ tốt như vậy." Ngô Bất Lạc hơi có chút buồn rầu nhét hộp phấn vào tay nha hoàn, "Không thì tỷ tỷ cầm về dùng thủ một lần đi."

"Vô sự hiến ân cần, có chuyện gì, nói đi." Nha hoàn thuần thục nhận lấy hộp phấn, giọng điệu cũng không công kích như trước nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng biết chuyện trước kia xảy ra giữa tôi và đại thiếu gia. Bây giờ tôi biết đã mình si tâm vọng tưởng, đại thiếu gia sắp cưới vợ rồi..." Ngô Bất Lạc khóc không thành tiếng, "Tôi muốn một mình cáo biệt với đại thiếu gia, về sau, tôi cũng chỉ là một nha hoàn bình thường."

"Nha, tôi không biết cô lại nặng tình như vậy đấy. Trước đó là ai mập mờ không rõ với tiểu thiếu gia." Nha hoàn châm chọc nói.

"Tỷ tỷ, chúng ta đều là nha hoàn, nha hoàn thì làm gì có đường từ chối chứ?" Ngô Bất Lạc đánh bài tình cảm, "Kính xin tỷ tỷ giúp đỡ, chỉ cần cho tôi mười lăm phút là tốt rồi."

Nha hoàn kia nhìn chất lượng hộp phấn nuốt nước miếng, chung quy không nỡ đem nó trả về. Tiền công mấy tháng của mình cũng không đủ mua một hộp phấn này, ngay cả các tiểu thư trong phủ cũng không thể dùng mỗi ngày.

"Tôi đi rửa mặt, mười lăm phút sau quay lại, tự cô cẩn thận một chút, đừng có đánh thức đại thiếu gia."

"Tôi biết."

Giao dịch đạt thành, Ngô Bất Lạc rốt cuộc có một đoạn thời gian có thể tự do hoạt động trong phòng này.

Hắn quan sát vị được gọi là đại thiếu gia này một chút, phát hiện người này hầu như chỉ có khí vào không có khí ra, tùy thời tùy chỗ đều có thể thực sự chết đi.

Một người khi bị bệnh tra tấn như vậy thì bộ dạng có thể đẹp đến đâu?

Nguyên thân vì sao nguyện ý thông đồng với tiểu thiếu gia, cô gái nhà nghèo kia vì sao cũng nguyện ý cùng em chồng trộm tình, mọi lí do đều có thể thành lập.

Gả cho đại thiếu gia này tương đương với thủ tiết.

Nhưng dù vậy, vị đại thiếu gia này hẳn là người sống hiếm có trong phủ.

Cái này không ngoài dự đoán của hắn.

Từ lúc mới biết đại thiếu gia là một ma ốm thì hắn đã biết đại thiếu gia chắc hẳn là người sống.

Đương nhiên, cái Ngô Bất Lạc để ý không phải mấy thứ này.

Lúc tiến vào phòng, Ngô Bất Lạc liền lấy một chậu nước bắt đầu lau chùi, trong nước không có phản chiếu ra cái gì không nên thấy, vậy nên phía trên căn phòng này chắc là an toàn.

Ngô Bất Lạc bắt đầu lục lọi đồ vật trong phòng đại thiếu gia.

Đối phương nếu vẫn còn sống đến bây giờ thì trong phòng chắc chắn có cái gì đó khác.

Tuy hắn không biết khác ở chỗ nào nhưng nhìn nhiều thêm chút chung quy là chuyện tốt.

Trong căn phòng này bài trí rất bình thường.

Ngô Bất Lạc cũng không phát hiện có gì không đúng.

Không nên như vậy.

Ngô Bất Lạc đưa mắt nhìn lên bàn.

Đột nhiên hắn vươn tay sờ mặt dưới bàn.

Có chữ viết!

Ngô Bất Lạc kinh hỉ không thôi.

Hắn đang định chui đầu xuống dưới bàn xem cho rõ thì một bàn tay bỗng nhiên nhấc hắn lên.

"Sao cậu cứ tự tìm đường chết như vậy? Cái gì cũng dám sờ, cái gì cũng dám xem, chẳng lẽ lời tôi nhắc còn chưa đủ rõ hay sao!"

A, thanh âm này có chút quen tai.

Không, phải nói là giọng điệu này càng thêm quen tai.

"...Sở, Sở Nhạc?" Ngô Bất Lạc kinh nghi bất định* hỏi.

*kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ không thôi

"Ha, làm khó cậu nhận ra được tôi." Đối phương vẫn là giọng điệu thiếu đánh như vậy.

Ngô Bất Lạc lại có chút run rẩy.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái mặt chanh chua đầy vẻ trào phúng.

"Tiểu...Tiểu Song?"

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày đầu tiên Sở Nhạc biến thành tiểu Song: Không biết bao giờ Ngô Bất Lạc mới nhận ra ta?

Ngày thứ hai: Sao hắn vẫn chưa nhận ra ta?

Ngày thứ ba: Hôm này ta lại mắng hắn, hắn thế mà còn chưa nhận ra ta?

......

Ngô Bất Lạc trốn tránh tiểu Song, gần đây tiểu Song càng ngày càng cay nghiệt, nhất định là vì cô ấy ghen tị với sắc đẹp của hắn.

PS: Sở Nhạc cũng sáu mươi điểm nên sao có thể là đại thiếu gia hay tiểu thiếu gia ^^.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.