"Có đọa tiên, vậy các thần tiên khác đâu?" Ngô Bất Lạc truy vấn, "Những đọa tiên có dục niệm này đã làm gì?"
"Thần tiên muốn tu luyện cần có linh khí." Sở Nhạc ở bên cạnh cười nói, "Nhưng bây giờ ngay cả Thiên Đình cũng không còn bao nhiêu linh khí. Thế nên đám đọa tiên đó hiển nhiên sẽ bị đánh xuống phàm trần, không được chiếm dụng tài nguyên của Thiên Đình nữa. Nhân tộc là vạn tộc chi linh, nói đến linh khí thì không có chủng loài nào nhiều hơn nhân loại. Cho nên không thể thả đám thần tiên đó ra. Bọn họ ở nhân gian hít thở nhiều thêm một hơi thì sẽ có mấy vạn con người chết đi. Vì vậy cả đám đều bị cầm tù trong mười tám tầng Địa Ngục không được phép ra ngoài. Nếu bọn họ biết điều, nguyện ý tự tán thần lực chuyển thế làm người phàm thì có thể ra khỏi nơi này, nhưng bọn họ cam lòng sao? Đã quen làm thần tiên ở tít trên cao thoát khỏi sinh tử luân hồi, làm sao có thể bằng lòng trở lại làm người bình thường?"
"Chẳng trách." Mộc Sơ Nhất kinh thán không thôi, "Nếu là tôi, tôi thà làm người phàm còn hơn ở đây chịu tội."
"Cái này có gì khó lý giải đâu? Cậu đương nhiên vui lòng làm người phàm, bởi vì trong thân thể cậu vốn có một nửa huyết mạch người phàm. Nếu giờ để cậu đi chuyển thế làm một con côn trùng thì cậu đồng ý không?" Tạ Bán Loan chế nhạo.
"Làm côn trùng thì thôi quên đi." Mộc Sơ Nhất ngượng ngùng trả lời.
"Trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122449/quyen-3-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.