Đào Nhiễm nhào tới: "Ngụy Tây Trầm, Ngụy Tây Trầm anh thế nào? Đừng làm em sợ." Trong lòng cô bị xé rách, hoảng loạn đến tay chân luống cuống, nói chuyện cũng không đầy đủ, cô mới quyết định quên đi hết thảy, vui vẻ tiến tới, tại sao anh lại lựa chọn rời đi?
Cô ôm anh vào lòng, có một khoảnh khắc cảm thấy mình cũng đã chết đi.
Toàn bộ thanh xuân của cô, thiếu niên ngồi bàn sau của cô, nụ cười dưới ánh hoàng hôn, tấm lưng rộng trong bóng tối.
10 năm canh giữ và dây dưa...
Tối qua anh nói, "Em ngủ ngon, anh sẽ ở bên ngoài trông chừng, khi thức dậy, thời tiết sẽ sáng sủa."
Trái tim cô tan vỡ đến cùng cực, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng đôi mắt ngày càng trống rỗng.
Ai đó giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Cô chớp chớp mắt, không thể tin cúi đầu, Ngụy Tây Trầm không nghẹn lại cười: "Đồ ngốc." Chính anh cũng cười như một thằng ngốc.
Có lẽ 6 năm tiếc nuối hôm nay đã viên mãn. Năm đó nếu như không phải bất đắc dĩ, Đào Nhiễm sẽ không rời khỏi anh phải không?
Cô yêu anh. Cũng giống như anh yêu cô.
Đào Nhiễm nói không nên lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Anh ngồi dậy, chạm vào vết thương trên cơ thể, một chút đau đớn, lông mày không nhíu lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Anh xin lỗi, làm em lo lắng."
Không chỉ có Đào Nhiễm ngơ ngác, Ngụy Vân Vân cũng ngây ngẩn cả người: "Làm sao có thể, rõ ràng ta nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/1995601/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.