Chương trước
Chương sau
“Cảnh sát, dẹp mại dâm!”



Trong phòng chiếu phim, vạt áo sơ mi dưới quần được ánh sáng chiếu vào loan thành mảng sáng mờ, khắc họa vòng eo trắng mịn dưới đó.

Kỳ Tang giữ tư thế vén vạt áo nhưng mãi không làm bước tiếp theo.

Dường như nhận ra gì đó, bàn tay nắm chặt của Hứa Từ buông lỏng, không còn giãy dụa, yên lặng đứng quay lưng với Kỳ Tang.

Trong thời gian thật dài cả hai đều không nói gì, giữa căn phòng chẳng lớn mấy chỉ còn tiếng hít thở rõ rệt.

Cuối cùng Kỳ Tang bỏ tay xuống.

Hôm nay anh không định ép Hứa Từ thừa nhận gì cả, tự nhiên bị bỏ thuốc ngủ khiến anh nóng đầu nên mới làm thế, nhưng cuối cùng anh cũng kìm lại được.

Hứa Từ là một người rất chú trọng riêng tư, hồi đại học lúc tắm ở nhà tắm chung còn phải kéo rèm, mùa hè ở ký túc mọi người ai cũng để trần thân trên, không mặc áo, nhưng Hứa Từ lại mặc rất quy củ.

Khi chưa thân, Kỳ Tang nghĩ cậu làm màu nhưng lúc thân rồi anh lại bảo vệ Hứa Từ không cho ai dòm cậu hết. Nếu Hứa Từ đã có thể thay đổi vẻ ngoài thì xóa đi hai nốt ruồi cũng đâu phải việc khó. Nhưng hai nốt ruồi trên người cậu không thể nào có người khác biết, nhất là nốt ở trong đùi kia.

Nên Kỳ Tang dừng động tác lại là vì đột nhiên ý thức được: nếu cậu thật sự xóa nốt ruồi đó rồi thì chứng tỏ cậu còn đề phòng cả anh nữa.

Vì thế vén áo lên xem nốt ruồi trên eo còn hay không, đã không còn ý nghĩa.

Nếu cậu ấy không thừa nhận. Thì sao phải ép cậu ấy?

Hai người không nói gì cũng không làm gì.

Một cú điện thoại phá vỡ sự ngượng nghịu này.

“Gì cơ? Biết rồi, tôi báo cho đội tới liền đây.”

Nghe máy xong, Kỳ Tang tắt điện thoại rồi móc chìa khóa mở còng tay cho Hứa Từ.

“Có việc gấp, phải về đội. Còn nữa… ừm, cậu nói đúng, tôi sai rồi. Thời gian qua làm phiền cậu rồi. Xin lỗi.”

Kỳ Tang quăng lại câu này và rời đi.

Sau khi Kỳ Tang đi, căn phòng chiếu phim rộng lớn lập tức trở nên trống vắng, ánh đèn dường như cũng chói mắt hơn.

Hứa Từ ngồi trên sô pha, sau đó nằm nhoài xuống. Tóc vẫn còn ướt rũ trước trán, hai bên mai tóc khiến gương mặt cậu gầy gò trắng bệch. Bóng tối phủ lên mắt, lên mũi và cả xương quai xanh thẳng tắp, cậu im lặng như hóa thành một pho tượng, mãi tới hồi lâu sau mới động đậy.

Hứa Từ nghiêng đầu, nhìn ly nước thủy tinh trên bàn trà màu xám. Đó là ly nước cậu bưng cho Kỳ Tang nhưng anh chưa kịp uống.

Lái xe khỏi tiểu khu, Kỳ Tang giảm tốc độ rồi nhìn tiểu khu lần nữa.

Chung cư quản lý vào đêm khuya tối đen, chỉ có căn của Hứa Từ là còn sáng đèn. Nhìn cảnh này Kỳ Tang đột nhiên dâng lên cảm giác lạ, dường như anh đang trôi dạt giữa biển đêm, lâu lâu nhìn thấy một con thuyền đánh cá sáng đèn nhưng ánh đèn đó lung lay sắp tắt.

Trái tim chua xót, Kỳ Tang nghiêng đầu nhìn tòa nhà đối diện chung cư, đó là tổng bộ tập đoàn Thanh Phong. Dù đã rạng sáng nhưng đỉnh tòa nhà vẫn được thắp sáng đèn lộng lẫy, tỏ rõ sức ảnh hưởng và địa vị của nó ở thành phố này.

Địa vị này là do người sáng lập Lâm Hoài Vũ vất vả đổi lấy, cũng là nhờ vô số nhân viên phấn đấu đổi lấy.

Còn gì nữa?

Những lời đồn liên quan tới người sáng lập vào hai mươi năm trước… có phải là thật không?



Trưa hôm sau.

Hứa Từ tới một nhà hàng gần cục cảnh sát thành phố ăn cơm.

Không muốn ăn ở căn tin hoặc những lúc rảnh, cảnh sát thường tới đây ăn cơm.

Đeo kính râm đen, Hứa Từ ngồi trong góc, qua một lát là thấy Bách Xu Vy, Lý Chính Chính đi tới, hai người như thể vừa sống khỏi tai nạn.

Bách Xu Vy: “May mà không có ai gặp chuyện, may mà tôi không sao. Sợ chết mất. Tôi phải thưởng cho bản thân mới được, hôm nay phải gọi món ếch siêu lớn!”

Lý Chính Chính: “Cô đúng là nhát gan. Cô nhìn chị Cung xem, bình tĩnh bao nhiêu? Người ta làm pháp y, là người đầu tiên giải phẫu thi thể, nguy hiểm hơn cô nhiều đó cô hai!”

Bách Xu Vy: “Nên tôi sẽ gọi cho chị ấy một phần ếch! Anh xem, đám con trai các anh suốt ngày chị Cung này chị Cung kia, ai cũng thích người ta mà chẳng ai theo đuổi, còn chẳng bằng một đứa con gái như tôi.”

“Nói đi nói lại… lúc trước tôi còn ship cp chị Cung với sếp mình nhưng sếp mình chẳng cố gắng gì cả. Cái thái độ sai bảo người ta làm việc của anh ấy… Haizz, đúng là chính chủ tự tay xé CP, tôi khổ quá đi, thôi qua ship chị Cung với anh Bộ còn hơn.”

Bách Xu Vy nhanh tay cầm điện thoại quét mã gọi món, lắc đầu: “Phó cục Vinh nói đúng, EQ của sếp đúng là bị chó ăn rồi.”

Lý Chính Chính nhún vai: “Chủ yếu là do sếp xấu tính quá. Cô dòm coi, hôm nay mặt anh ấy đen như đít nồi, ai không biết còn tưởng anh ấy thất tình cơ.”

Hứa Từ quay lưng về phía hai người, còn cố ý khom lưng, nghe thấy lời họ thì bật cười.

Tính cách cấp dưới của Kỳ Tang đáng yêu thật. Xem ra là vật họp theo loài. Cậu luôn thấy Kỳ Tang là kiểu người đơn giản trực tiếp, sáng trong như mây trời.

Nếu không phải vì mình…

Cậu ấy bây giờ chắc sẽ vui vẻ hơn biết bao nhiêu?

Ngón tay siết chặt cốc trà, Hứa Từ khẽ thở dài. Nhưng dù thế nào, cậu đã có được thông tin mình cần.

Lặng lẽ ăn cơm, chờ người trong quán ăn dần đi hết thì cậu đứng dậy về công ty.

Trở về văn phòng xử lý công việc, Hứa Từ nhận được một email.

Đó là thư mời tham gia hội nghị do nhân viên kiểm soát rủi ro của công ty y dược Thanh Phong, mời Hứa Từ tới đề xuất kiến nghị. Trợ lý Mạnh Vũ từng hỏi cậu muốn tham gia không, bên đó ngoài gửi email cho Hứa Từ còn gọi điện nói chuyện với Mạnh Vũ, bảo rất mong Hứa Từ có thể tham gia.

Hứa Từ trả lời: “Nếu họ đã chân thành như vậy thì tham gia đi. Tiểu Hồ mới được tuyển vào vừa hay là từ bên công ty y dược qua, dẫn cậu ấy theo, cậu ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này. Lĩnh vực y dược tôi chưa từng tiếp xúc, nếu muốn đi thì cậu đi với tôi. Chúng ta cùng nhau học hỏi.”

Tập đoàn Thanh Phong xuất thân với chuỗi siêu thị, sau này nhanh chóng nắm được cơ hội mở rộng trên lĩnh vực bất động sản và đầu tư, chiếm được thị trường địa phương, trở thành doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Cẩm Ninh.

Vốn dĩ đối thủ cạnh tranh không ít, rất nhiều công ty sử dụng nguyên tắc quản lý của nước ngoài, chú trọng “kênh phân phối là chính”, làm ăn khấm khá hơn Phong Thanh nhiều nhưng đến cuối đều vì vài lý do mà dần tụt dốc, cuối cùng chỉ còn lại mình Thanh Phong lớn mạnh, nay đã dần tiến công vào nhiều lĩnh vực như đầu tư, bất động sản, tài chính…

Theo lí mà nói, y dược chẳng liên quan gì tới tập đoàn Thanh Phong nhưng dã tâm của Thanh Phong đâu dừng lại ở đó, thế là ba năm trước đã mua công ty y dược Dương Hòe, chính thức lấn sân sang lĩnh vực y dược.

Y dược Dương Hòe danh tiếng không tốt. Năm đó rêu rao đã nghiên cứu được thuốc đặc trị ung thư gan, sau khi thu được một khoản lớn nhờ giá cổ phiếu thì lộ tin tức chất lượng thuốc không đạt chuẩn, giá cổ phiếu trượt dốc, đại cổ đông bỏ chạy, cuối cùng rút khỏi thị trường.

Sau này được Thanh Phong mua lại thì đổi tên thành Y dược Thanh Phong, vận hành hai năm, công ty đã lên lại sàn chứng khoán.

Tiến vào thị trường y dược nhưng Thanh Phong không đầu tư bao nhiêu tiền vào việc nghiên cứu hay nâng cao tên tuổi gì. Hứa Từ suy đoán nước cờ này của Lâm Hoài Vũ chỉ là mượn danh công ty lên sàn rồi rời sàn để vớt một khoản thôi.

Nhưng cuộc hội nghị hôm nay khiến Hứa Từ khá bất ngờ.

Cậu phát hiện tập đoàn thật sự mua đất ở Vân Nam, xây công trường, chủ yếu tập trung vào thuốc cổ truyền, phương hướng phát triển là Alzheimer.

Hứa Từ không quá rành y dược nhưng vẫn có thường thức cơ bản. Nếu là thực phẩm chức năng cho não thì thôi, chẳng nhẽ họ định làm thuốc đặc trị luôn à?

Cậu thấy không đáng tin lắm.

Hội nghị kết thúc, có người hỏi ý kiến của Hứa Từ.

Hứa Từ giới thiệu Hồ Vỹ bên cạnh: “Lúc trước Tiểu Hồ từng làm quản lý rủi ro trong ngành y dược, vấn đề thủ tục thì tìm cậu ấy. Đương nhiên việc này tôi sẽ kiểm duyệt lại.”

“Thực ra tôi xuất thân tài vụ, chủ yếu nhìn vào tỉ lệ đầu tư, sau bao năm thì hồi vốn và vấn đề lợi nhuận. Hội nghị này vẫn chưa nêu rõ các số liệu, sau khi có thì gửi tôi xem.”

Người tổ chức hội nghị tên Lưu Bân.

Nghe Hứa Từ nói, anh ta có hơi băn khoăn: “Những số liệu này… sợ là không dễ công bố lắm. Đây là dự án do đích thân sếp Quan quản lý.”

“Dự án do sếp Quan quản lý, nhưng tất cả dự án đều phải qua bên tài vụ đúng không? Thế chẳng phải vẫn qua bên sếp Lâm à?”

Hứa Từ không chịu nhượng bộ: “Lãi suất, rủi ro… những thứ này chắc chắn tôi phải đánh giá rồi gửi cho sếp Lâm.”

“Khụ… được, chúng tôi sẽ gửi cho anh sau.” Lưu Bân nói vậy trước mặt mọi người, nhưng sau đó gửi tin nhắn bảo Hứa Từ ở lại.

Chờ mọi người đi hết, anh ta đóng cửa phòng hội nghị, nhỏ giọng nói với Hứa Từ: “Sếp Tạ, việc này… là do sếp Quan báo cáo trực tiếp với chủ tịch. Chủ tịch đồng ý rồi, các khoản đều được chuyển trực tiếp từ trung tâm vốn, không có việc của sếp Lâm, cũng không cần sếp duyệt. Lúc nãy trước mặt mọi người nên tôi không dám nói thẳng, giờ chỉ còn một mình anh nên tôi nhắc nhở anh. Đừng để mọi người phải cười nhạo anh và sếp Lâm.”

Lưu Bân biến chuyện này thành cuộc tranh quyền của hai con trai Lâm Hoài Vũ.

Hứa Từ lại nhạy cảm phát hiện ra manh mối.

Lưu Bân có ý gì? Tức là toàn bộ vốn đầu tư của công ty y dược sẽ không đi qua phòng tài vụ, cũng không được nhập vào hệ thống SAP của tập đoàn. Dự án thành công hay thất bại, vốn đầu tư có tồn tại hay không đều không xuất hiện trên sổ sách.

Hứa Từ lặng lẽ nói với Lưu Bân: “Cảm ơn sếp Lưu nhắc nhở. Đúng là tôi không biết chuyện này. Được rồi, tôi biết rồi. Vậy thì quy trình, rủi ro hay quản lý nội bộ mà có vấn đề thì cứ tìm tôi. Cụ thể cứ tìm Tiểu Hồ.”

Lưu Bân: “Trách tôi không nói trước với anh. Vậy sau này làm phiền anh rồi.”

Hội nghị kết thúc, Mạnh Vũ lái xe đưa Hứa Từ về tổng bộ tập đoàn.

Trên đường Hứa Từ mở máy, kiểm tra thông tin liên quan tới Y dược Thanh Phong. Có thể thấy rõ tỉ lệ giao dịch cổ phiếu của nó có xu hướng tăng và kèm rất nhiều tin tức có lợi.

Hứa Từ gửi tin nhắn cho Bình An: [Bên phía Quan Hồng Văn có động tĩnh gì không?]

Bình An nhanh tay gửi một bức ảnh cho cậu.

Trong ảnh là Quan Hồng Văn và một người đàn ông tai to mặt lớn tầm 50 tuổi đang uống rượu.

[Người Quan Hồng Văn gặp là Mai Dục Trì, cổ đông lớn thứ hai của công ty TNHH dược phẩm, công nghệ sinh học Hoài Vọng. Tôi tra được Hoài Vọng và Thanh Phong gần đây đều đang phát triển thuốc trị Alzheimer. Hai bên rõ ràng là quan hệ cạnh tranh mà trò chuyện vui vẻ như thế… Không biết còn ẩn giấu bí mật gì.]

Đây là tin nhắn Bình An gửi tới.

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Hứa Từ mở mạng trên điện thoại, tìm kiếm thông tin về Mai Dục Trì và Công ty Công nghệ sinh học Hoài Vọng.

Công ty Công nghệ sinh học Hoài Vọng được thành lập hơn hai mươi năm trước, là doanh nghiệp lâu đời của thành phố Cẩm Ninh, danh tiếng rất tốt.

Người thành lập là Địch Vy, từng là giáo sư tại Ivy League, sau này đột nhiên về nước lập nghiệp, một tay dựng nên công ty Công nghệ sinh học Hoài Vọng.

Mai Dục Trì là người đầu tư trong lúc công ty khó khăn, là ân nhân của Địch Vy.

Người như vậy… sẽ hợp mưu với Thanh Phong bày trò gì nhỉ?

[Giúp tôi điều tra Mai Dục Trì. Ngoài ra, đặt được chỗ chưa?] Hứa Từ trả lời tin nhắn của Bình An.

Bình An: [8h30 tối thứ bảy tuần này tại KTV Say Mê. Người môi giới đã tìm xong rồi, tên Ngải Mộng Lai.]

8h30 tối thứ bảy, Hứa Từ đúng giờ tới KTV Say Mê.

Trong phòng 302, người phụ nữ khoảng 40 tuổi tên Ngải Mễ Lai bắt chéo chân ngồi trước mặt cậu, dáng vẻ phong trần trải đời.

Bộ váy đỏ khiến làn da ả càng thêm trắng, ngoại hình được bảo dưỡng tốt, lớp trang điểm tỉ mỉ khiến người nhìn khó nhận ra ánh mắt ả nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt và cổ đã bại lộ tuổi thật của ả.

Đánh giá Hứa Từ vài lần, Ngải Mễ Lai cười đầy thành thục, nói: “Lúc đại ca giới thiệu người cho tôi… không ngờ lại là một chàng trai trắng trẻo như vậy. Nghe nói là giám đốc? Cậu thích kiểu ‘công chúa’ nào ở chỗ chúng tôi?”

Hứa Từ tự nhiên phối hợp với cô ta, mỉm cười hỏi: “Có ai sẵn sàng lên sàn không?”

Nghe vậy Ngải Mễ Lai không nói gì, chỉ nhìn Hứa Từ đầy suy tư.

Hứa Từ lại nói: “Nếu chỉ gọi công chúa bình thường tới uống rượu hát ca thì tôi còn phải nhờ đại ca làm gì? Chị Ngải, tôi nghe nói chỗ chị có ‘hàng’, cực chuẩn.”

“Anh Tạ… tôi nói thật. Nhìn anh quá sạch sẽ. Không ngờ tới anh cũng là kiểu đàn ông này…” Ngải Mộng Lai thở dài thườn thượt, giọng chân thành: “Tôi thấy mà tiếc.”

“Không giấu gì chị, đây là lần đầu tôi tới. Nhưng công việc mệt nhọc quá.” Hứa Từ nói. “Giúp tôi tìm một người có kinh nghiệm. Đương nhiên là phải sạch sẽ.”

“Cứ yên tâm, dưới tay tôi không có ai bị bệnh đâu. Báo cáo xét nghiệm của khách hàng tôi cũng xem rồi.” Ngải Mễ Lai cầm điện thoại, nâng mắt nhìn Hứa Từ cười nói: “Đẹp trai thế này… các em tranh nhau cho xem, để tôi giúp cậu tìm người tốt nhất. Cậu là lần đầu, chưa biết chơi nhỉ? Em ấy sẽ dạy cậu.”

Hứa Từ làm vậy là để thử xem có thể tìm được thân phận của nạn nhân bị xẻ xác mà không đánh rắn động cỏ.

Vốn cậu có thể hỏi thẳng từ chỗ Ngải Mộng Lai nhưng cậu phát hiện cô ả cực kỳ cảnh giác còn rất nhạy cảm nên đành đổi cách, quyết định tìm một cô gái già đời hỏi thử xem. Hành nghề này càng lâu, quan hệ càng nhiều, có khi cô ta sẽ biết gì đó.

Chờ tầm nửa tiếng, cô gái Ngải Mộng Lai gọi đã tới. Tên trong nghề của cô ta là Bạch Tuyết, 28 tuổi, mặc một chiếc váy trắng. Nếu nói Ngải Mộng Lai như đóa mẫu đơn diễm lệ thì Bạch Tuyết chính là thỏ trắng, phong cách hoàn toàn khác nhau.

Khi Bạch Tuyết vào phòng, Hứa Từ mặc áo sơ mi và quần tây lẳng lặng ngồi ở góc sô pha. Cậu nâng ly rượu đỏ, rũ mắt nhìn nhưng không uống. Lông mi cong dài tạo một bóng dài dưới mắt khiến cả người cậu toát lên vẻ cô quạnh, cấm dục và đượm chút ưu phiền.

Bộ dạng này của cậu rất dễ khiến người khác mủi lòng, huống chi cậu còn đẹp như thế.

Bạch Tuyết nghĩ cậu xứng với chữ ‘tuyết’ hơn là mình.

Đóng cửa phòng riêng lại, Bạch Tuyết đi tới ngồi cạnh cậu, tự nhiên khoác lấy vai: “Anh Tạ chưa chọn bài à? Muốn nghe gì em hát cho anh nghe?”

Cô ta quen tay cầm menu rượu lên, nói: “Anh thích rượu kiểu gì? Đỏ hay trắng… hay là ly whisky trên tay anh? Ly này không hợp với anh, em giúp anh gọi ly khác nhé?”

Hứa Từ đặt rượu xuống, nghiêng đầu nhìn cô ta, hỏi đầy dịu dàng: “Anh gọi rượu thì em được hưởng bao nhiêu %?”

Không hề có vẻ xấu hổ vì bị nhìn thấu, Bạch Tuyết mỉm cười. Hai má lộ ra má lúm đồng tiền, cô ta nũng nịu: “Chị Ngải nói rồi, anh sộp lắm! Anh lái xe tới, còn mặc đồ kiểu này nữa…”

Hứa Từ mỉm cười: “Được, em gọi đi. Anh thanh toán.”

“Tốt quá ạ!” Bạch Tuyết nói hơi khoa trương: “Khách của em nếu không phải hói đầu nhăn nheo thì cũng xấu người xấu nết! Anh có tiền, còn đẹp trai… hôm nay em đúng là may mắn!”

Nhìn biểu cảm của Hứa Từ, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Nhưng trông anh Tạ có vẻ không vui… có buồn phiền gì ạ?”

Im lặng một lúc, Hứa Từ ngẩng đầu hớp một ngụm rượu.

Hầu kết trắng mịn động đậy theo động tác nuốt, cậu nói: “Mấy năm trước anh còn là một thằng nghèo, thích một cô gái nhưng không dám theo đuổi. Giờ kiếm được chút tiền, muốn đi tìm cô ấy…”

Nói tới đây thì nghẹn lại, Bạch Tuyết tự nghĩ nốt phần đằng sau: “Chẳng nhẽ cô ấy làm nghề như bọn em? Anh muốn tìm cô ấy?”



Ở một bên khác, vụ án xẻ xác núi Bạch Vân và vụ nổ súng của Viên Tiểu Binh đều được chuyển lên cho tỉnh xử lý chung với các vụ án cũ, tới Kỳ Tang cũng không biết nội dung cụ thể.

Vụ án Lưu Na kết thúc, toàn đội ba coi như có thời gian để thở, ngoài những ngày thay phiên đi trực ra thì thời gian còn lại không còn cần thức đêm ở phòng làm việc nữa.

Tới cuối tuần, sau khi bị Bách Xu Vy tẩy não, Kỳ Tang bị ép đồng ý dẫn đội đi hát karaoke.

Địa điểm do Bách Xu Vy chọn, nghe nói là vì có phiếu ưu đãi trên app nào đó.

“Tuy có hơi xa nhưng tôi cũng là vì kinh phí của chúng ta thôi.” Bách Xu Vy nói. “Tôi tìm trên mạng rồi, nó được đánh giá tốt lắm, nghe nói hiệu quả cách âm cực xịn.”

Kỳ Tang dửng dưng: “Giờ người trẻ tuổi thích boardgame với án kịch bản, ma sói gì đó. Thời buổi này còn đi hát karaoke?”

Bách Xu Vy: “Công việc của chúng ta đã đủ tốn não rồi, sao thời gian nghỉ còn phải chơi trò suy luận? Thôi xin! Hơn nữa chúng ta chọn hoạt động truyền thống như karaoke này còn không phải vì suy xét tới người già như anh, lo anh không biết chơi trò chơi của giới trẻ à?”

Kỳ Tang: “…”

Lý Chính Chính hùa theo: “Án kịch bản sao bọn em chơi sao lại sếp chứ? Ma sói thì khỏi nói ha, nhỡ em rút được tiên tri, soi ra anh là sói, em dám chỉ không? Chán lắm! Tiểu Phàm thì sao?”

Vệ Phàm vốn là đứa trẻ thành thật, gần đây cũng bị dạy hư. Cậu ta ngó Kỳ Tang: “Sếp, Chính Chính với Tiểu Vy bảo anh thất tình, em nghĩ hát hò có thể xả hết cảm xúc trong lòng, có lợi cho sức khỏe, anh thấy sao?”

Kỳ Tang, Bách Xu Vy, Lý Chính Chính: “…”

Nửa tiếng sau, KTV Say Mê phòng 210, người cầm mic gào thét là Sơn Khang.

“Em sẽ không hiểu được nỗi đau của tôi, giống như mặt trời chẳng hiểu đêm đen…”

Kỳ Tang bị hét tới nhức lỗ tai, Lý Chính Chính xung phong đòi thể hiện giọng ca lại cứ nghịch điện thoại, nghịch mà nghiêm túc, nhăn mày nhăn mặt như đang nghiên cứu gì đó.

Kỳ Tang lại gần hỏi: “Làm gì thế?”

Lý Chính Chính nói: “Đang xem cổ phiếu.”

“Cậu chơi cổ phiếu? Nhìn trúng loại nào rồi?” Kỳ Tang hỏi.

“Y dược Thanh Phong. Người nhà em đều mua, gần đây kiếm được không ít, qua hai ngày lãi gấp đôi!” Lý Chính Chính nói. “Thời gian này có thể đầu tư y dược. Vốn họ xem trọng Công ty Công nghệ sinh học Hoài Vọng nhưng gần đây chuyển qua đầu tư vào Y dược Thanh Phong rồi. Em tìm kiếm tin tức, nếu được thì chờ thứ hai mở sàn là em mua một ít!”

Bách Xu Vy nghe xong vội ngó qua: “Gì cơ gì cơ? Mã cổ phiếu là bao nhiêu? Phát tài cũng dẫn tôi theo với!”

Kỳ Tang khinh thường nhìn hai người, nghiêm khắc dạy dỗ: “Không hiểu ngành này thì đừng tham gia, mua bừa cổ phiếu làm gì? Tiền chúng ta kiếm được toàn là tiền bán mạng, đừng có lỗ hết!”

Bách Xu Vy không sợ cường quyền, trực tiếp trêu lãnh đạo: “Sếp ơi, chẳng nhẽ anh thất tình thật, sao mà dữ thế?”

Câu này khiến Kỳ Tang nhớ lại lời Hứa Từ: “Chắc là vì anh dữ quá.”

Anh nhăn mày nhìn Bách Xu Vy và Hứa Chính Chính, giữa hai mày là sự hung dữ.

“Tôi dữ cái gì? Con mắt nào thấy tôi dữ? Tôi nghiêm khắc thì bị nói là dữ? Tôi nghiêm khắc là vì các cô các cậu đó!”

“Lý Chính Chinh suốt ngày đòi yêu đương còn gì? Cẩn thận lỗ hết tiền cưới vợ đấy tôi nói cho mà biết! Coi livestream donate tiền còn nhận được câu ‘Cảm ơn bạn cảm ơn sếp’, mua cổ phiếu thì nhận được khỉ gì hả? Đầu tư nhỏ thì mua cổ phiếu chi? Chờ bị lừa hết tiền đi!”

Lý Chính Chính vội giải thích: “Không, thật sự có tin tốt mà! Y dược Thanh Phong nghiên cứu thuốc ‘Lão não thông’, chuyên điều trị bệnh Alzheimer, nghe nói rất tốt, sắp sửa được duyệt bán lên thị trường rồi. Alzheimer đó, bao nhiêu năm như thế mà chưa chữa được! Em nghĩ tới lúc đó cổ phiếu phải lên gấp mười.”

“Thật… thật hả?” Bách Xu Vy cũng thấy hứng thú: “Anh nói kĩ tôi nghe với?”

Bà nội nuôi nấng Bách Xu Vy từ bé tới lớn một năm trước mắc bệnh này, cô chú ý cũng là việc bình thường, mặc kệ Kỳ Tang, kéo Lý Chính Chính qua thì thà thì thầm.

Kỳ Tang bị hai người trẻ tuổi làm cho đau đầu, lại thấy Sơn Khang đổi bài, dùng giọng Quảng Đông không chuẩn hát: “Tại sao một câu từ miệng em, tại sao tôi vẫn chưa chết tâm, rõ ràng yêu tới mất hết, mọi thứ đều mất hết, tại sao tôi vẫn thích em…”

Kỳ Tang càng đau đầu hơn, quyết định ra ngoài hít thở.

Khi đi ngang qua hành lang tới nhà vệ sinh, anh nghe thấy phục vụ bưng rượu nói: “Whisky của Macallan? Vị khách này có tiền ghê. À chúng tôi vẫn còn. Được giờ tôi đưa lên đó.”

“Đưa lên đó.” Kỳ Tang nhạy cảm nắm được ba chữ này.

Nếu anh nhớ không nhầm khi vào sảnh thì anh thấy KTV này chỉ có 1 trệt 1 lầu. Mà giờ bảo ‘đưa lên đó’ nghe có vẻ hơi lạ.

Từ lúc anh nhìn hai chữ ‘Say Mê’ được trang trí đèn mờ nhấp nháy đã thấy sai sai rồi. Không ngờ lại có chiêu trò thật.

Kỳ Tang nhanh chóng rút điện thoại, gửi tin nhắn cho đội trưởng đội mại dâm Lý Hoành Vũ. [Tôi thấy KTV Mê Say có vấn đề. Tôi gửi định vị cho cậu rồi, cậu dẫn người qua đây. Đội của tôi sẽ tiếp ứng.]

[Được, tôi dẫn người qua ngay.]

Lý Hoành Vũ rep tin nhắn cực nhanh, còn gửi thêm một tin trêu chọc anh: [Ôi lần này vậy mà không phải án mạng.]

Kỳ Tang rep: [Nếu không phải do các cậu làm việc không tới nơi tới chốn chưa dẹp được chỗ này thì tôi đâu tới nỗi chủ nhật còn phải tăng ca.]

Lý Hoành Vũ: [Các bạn nhỏ trong đội cậu nói đúng. Cậu thất tình rồi, lửa giận lớn thế! Tôi gửi cho cậu ít trà hoa cúc, uống hạ hỏa nha!]

Kỳ Tang: “…”

Tuy anh thất tình thật, còn thất tình tám năm… nhưng sao cả thế giới đều biết thế?

Lý Hoành Vũ dẫn vài người mặc thường phục tới.

Để tránh đánh rắn động cỏ khiến họ rút người đi cảnh sát bắt hụt, nên cả đội giả bộ như tới teambuilding, đầu tiên là vào phòng 219 của Kỳ Tang, sau đó chia tốp nhỏ hành động, giả bộ uống say đi loạn khắp nơi, âm thầm quan sát xung quanh.

Lý Hoành Vũ không hổ kinh nghiệm đầy mình, sau khi lẻn vào phòng của nhân viên thì phát hiện một chiếc thang máy ẩn.

Kiểu thang máy này có quyền hạn, phải quẹt thẻ mới dùng được, thế là Lý Hoành Vũ không mạo muội xông vào. Anh ta im lặng quan sát một lúc, thấy một cô gái ăn mặc hở hang đi vào thang máy thì Lý Hoành Vũ trở về phòng 2019, ra hiệu cho Kỳ Tang.

Tuy hai người không cùng đội, nhưng là đồng nghiệp lâu năm Kỳ Tang nhanh chóng hiểu ý anh ta, ấn nút gọi phục vụ.

Khoảng ba phút sau, một phục vụ nam đẩy cửa vào: “Xin hỏi cần gì ạ?”

Kỳ Tang lập tức giữ cổ tay tên phục vụ, khi hắn chưa kịp phản ứng thì bịt miệng để hắn không kêu lên.

Lý Hoành Vũ phối hợp ăn ý, lấy thẻ cảnh sát giơ trước mặt phục vụ: “Cảnh sát. Hiện chúng tôi nghi ngờ chỗ các cậu mại dâm. Không được lên tiếng, điện thoại hay bộ đàm các thứ đều giao ra đây! Sau đó đưa thẻ nhân viên quẹt thang máy cho tôi!”

Mười phút sau, năm nhân viên phục vụ và một tổ trưởng đều bị giữ lại trong 219.

Sau khi xác nhận nhân viên trên lầu không nhận được tin tức nhóm người Kỳ Tang thay quần áo nhân viên, cầm thẻ công tác của họ lên thẳng lầu ba.

Vừa lên lầu, Kỳ Tang và Lý Hoành Vũ nhìn nhau, một người tới 301, một người tới 302 ở đối diện.

Đẩy cửa vào, Kỳ Tang lớn tiếng: “Cảnh sát, dẹp mại dâm!”

Trong phòng 302, Hứa Từ bị cô gái khoác tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Hứa Từ: “…”

Kỳ Tang: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.