Trọng Hoa điện sáng nhưban ngày, ta đi chừng bốn năm lần ở cửa ra vào, lại ghé vào khe cửa nhìn,Phượng Triêu Văn đang ngồi ở trước ngự án xem tấu, trên cái bàn tròn cách đókhông xa, bốn món ăn một canh sớm đã nguội.
Đang tập trung chằm chằm vào thức ăn trên bàn, vụng trộm chảy nước miếng, tanghe Phượng Triêu Văn thản nhiên nói: “Tiến đến.”
Ta ngắm ngắm, thị vệ canh giữ ở cửa như đầu gỗ, vẫn không nhúc nhích.
“Tiến đến.”
Thanh âm này nghe đã có chút nóng nảy.
Ta chọc chọc thị vệ bên cạnh, hạ giọng nói: “Còn không mau đi vào, hoàng đế bệhạ gọi ngươi đấy.”
Không đề phòng trong điện truyền ra một tiếng thét lên: “An Dật, lăn tới đây!”
Ta cọ cọ, chậm rãi di từng bước vào Trọng Hoa điện, quỳ xuống, thành thành thậtthật đáp: “Bệ hạ, tội thần sẽ không cút đi.”
Phượng Triêu Văn dừng bút lại, trong mắt vẻ cười xấu xa: “Ngươi không đi, ngượclại đạp người?”
Ta gõ đầu: “Bệ hạ anh minh thần võ, tội thần thật sẽ không cút, không bằng xinbệ hạ dạy tội thần đi như thế nào, tội thần lại cút đi cho bệ hạ xem!”
“Phì” một tiếng, Điền Bỉnh Thanh sau lưng Phượng Triêu Văn che miệng, run rẩyxoay người sang chỗ khác, nửa khom eo, bộ dạng cực kỳ thống khổ.
Phượng Triêu Văn đạp hắn một cước: “Muốn cười, lăn đi ra cười!”
Điền Bỉnh Thanh bước nhỏ lui ra ngoài.
Phượng Triêu Văn không có ý tốt nhìn ta: “An Dật, ngươi đi ra ngoài một lúc, đãđi dạo đến mệt mỏi?”
Lời này rất ôn nhu, nếu như phối thêm mặt mày tâm tình chân thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/52052/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.