Thiếu niên kia càng ngàycàng gần, ánh mắt đầu mày đều nhìn rõ rành mạch, hắn đến dưới tàng cây, ngẩngđầu liếc mắt nhìn đèn lưu ly treo trên cảnh, hừ một tiếng cười lạnh, giọng hàmchứa vô tận mỉa mai, đầy mặt là không bình tĩnh, giương giọng kêu lên: “An Dật,ngươi cứ mưu mẹo xảo quyệt thế này? Đã gọi ta tới, lại co đầu rụt cổ, không dámxuất hiện?”
Từ trước tới nay, cung nhân bên người Tiểu Hoàng có tới bốn vòng, hắn tới chỗnày thấy thanh tĩnh như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ đến là ta.
Ta từng bước một từ bóng cây đi ra ngoài, cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, nhấtthời không thở nổi. Chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, đứng chung một chỗ với thiếuniên như ngọc, cả trái tim cơ hồ muốn từ lồng ngực nhảy ra.
Nhưng kẻ đứng trước mặt ta lại không nghĩ như thế. Hắn mỉm cười nói: “An Dật,ngươi gọi ta đến, chắc là có việc?”
Ta lắc đầu, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, trong mắt của hắn tràn đầy quang minhthật sự là khiến người hận không thể móc tim ra, nâng ở trước mặt hắn, hòa taný lạnh trong đó.
“Đã không có chuyện, ta đi đây!” Hắn nói gọn gàng, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Ta bối rối, hao tổn tâm cơ lừa hắn tới đây, có thể nào bỏ qua ngày tốt cảnh đẹpnày. Sốt ruột, quên nguyên tắc của hắn, vươn tay kéo lấy tay áo của hắn, lắpbắp kêu lên: “Hoa bích đào... Nở đẹp quá, ta muốn... Ta muốn gọi người tới ngắmhoa...”
“Hơn nửa đêm, ai nhìn được hoa nở đẹp không? Ngươi đang suy tính gì?”
Một câu lạnh lùng của hắn chắn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/52051/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.