Dực Vương này, từ nhỏ âmhiểm, nếu như chưa đánh giá, ta cảm thấy hắn chính là cực đoan cuồng. Thuộc vềloại người mình trôi qua không tốt, cũng không muốn để cho người khác tốt.
Khi hắn bị trói gô đi qua trước mặt chúng ta, chợt hướng Tiểu Hoàng bùm mộttiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần có cha ngài nhờ vả, phục quốc vô vọng. Nghiệp lớnphục quốc của Đại Trần về sau chỉ có thể nhờ một mình ngài gánh vác, thần muônlần chết chớ từ chối!”
Ngươi vẫn là chết đi chết đi chết đi!
Ta trở nên cứng ngắc ở trong ngực Phượng Triêu Văn cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìnthấy một mảnh xanh mét trên mặt hắn, ưng xem sói nhìn, quét qua trên mặt cả đámtù binh, cuối cùng vững vàng dừng ở trên mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thản nhiên hướng hắn cười một tiếng, giống như Phượng Triêu Văn vẫnbiết hắn là phế đế Đại Trần. Ta một đầu tiến vào trong ngực Phượng Triêu Văn...Chuyện này là thế nào?
Dực Vương đầy cõi lòng hy vọng nhìn ta: “Quảng Vũ tướng quân dấn thân hầu địch,coi như tương lai không có kết quả tốt, Đại Trần ta cũng sẽ nhớ nghĩa đẹp xảthân của tướng quân. Xin nhận một lạy của Bản vương!”
Ta mới từ trong ngực Phượng Triêu Văn thò đầu ra, trơ mắt nhìn hắn mạnh mẽ lạyta một cái, ở trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của tiểu đạo cô, bị bắt đi...
Gió đêm giương nhẹ, chừa lại thiết kỵ hộ vệ mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng, chỉchờ Phượng Triêu Văn ra lệnh một tiếng, sẽ nhào tới bắt hắn. Ta nghiêng đầunhìn, thiếu niên hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/3228589/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.