13.
Phùng Uyên không thể đưa ta đến doanh trại Bắc Lương.
Bởi vì trước đó, ta đã bỏ trốn.
Vào ngày thứ hai, sau khi sứ thần Nam Đường, hoàng đế Bắc Lương bệnh tình nguy kịch, cơ hội của ta đã tới.
Ta mang theo ngọc bài trộm được từ Thác Bát Lộ cùng ngân lượng tích góp ba năm này rời đi.
Nhưng ta không đuổi theo đội ngũ Nam Đường, mà đổi sang Tiên La quốc tiếp giáp với Bắc Lương, dự định từ đường biển trở về Nam Đường.
Ba năm nay ta đã lên kế hoạch trốn thoát.
Tuế cống ba năm một lần, ta vốn định trốn trong đội ngũ tuế cống để trở về Nam Đường.
Nhưng một khắc nhìn thấy Tề Văn kia, ta trong nháy mắt thay đổi chủ ý. Hắn ta có thể nhận ra ta và ta không thể mạo hiểm.
Ta quyết định đi đường vòng về Nam Đường, đến Tiên La quốc mà Trình Nguyên từng miêu tả cho ta.
Trình Nguyên nói Tiên La gần biển, biển thông Cửu Châu, nơi đó cách thành Nam Đường chỉ hơn mười ngày đi thuyền.
Đây cũng có thể là một con đường chết, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Lúc ta rời đi, Thác Bạt Lộ và tất cả quyền thần Bắc Lương đều ở ngự tiền.
Các cung nữ cũng hoảng sợ, không ai chú ý tới ta.
Ta thay y phục của cung nữ, trang điểm lại, cầm ngọc bài trộm được của Thác Bạt Lộ đi ra ngoài cung.
Trên con đường xuất cung, nơi ta quanh quẩn ba năm này, ta bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-theo-y-nguoi/3327122/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.