11.
Ta quay đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.
Ngày Lâm gia bị xét nhà, cũng là tháng lạnh như vậy.
Mải chơi ta về muộn, nên tránh thoát một kiếp.
Rõ ràng ta đã trốn trong bóng tối, nhưng mẫu thân vẫn nhìn thấy ta.
Mẫu thân lắc đầu với ta, ý bảo ta ngàn vạn lần không được bước ra.
Ta chạy như bay đi tìm Trình Nguyên, ta cho rằng chàng ấy có thể cứu phụ mẫu ta, nhưng phủ tướng quân bọn họ, máu đã sớm chảy thành sông.
Ngày cuối cùng nhìn thấy đại tỷ tỷ, cơ thể nàng nhợt nhạt dưới ánh trăng.
Kẻ xấu đưa nàng đến bãi chôn tập thể đã mạo phạm t.h.i t.h.ể nàng.
Bọn chúng nói nàng là hoàng hậu, cho dù là một cỗ thi thể, nhưng bọn chúng có được qua, liền cũng tương đương với làm một lần hoàng đế.
Nữ nhi Lâm gia chúng ta, lại đều rơi vào kết cục như vậy.
Ta muốn về nhà.
Báo hết thù oán, sau đó ở cùng một chỗ với gia đình.
"Đang nhìn cái gì?" Thác Bạt Lộ nắm cằm ta buộc ta phải nhìn hắn.
Hắn cũng kỳ quái.
Trước kia lúc cùng ta hoan hảo luôn che mắt của ta, gần đây lại để cho ta nhìn hắn.
Người trong lòng hắn đã trở lại, hắn cũng không cần giữ ta lại nữa.
Nhưng ta bây giờ còn ở bên cạnh hắn, ta nghĩ đại khái như lời hắn nói, trên giường ta có chút thú vị, Phùng Uyên không sánh được.
Ta dùng ngón tay che đi vết sẹo trên cằm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-theo-y-nguoi/3327121/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.