Trên chuyến tàu lửa đi đến Nam thành, một cô bé đáng yêu khoảng năm tuổi đang nhìn bức ảnh trong tay, hướng về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh bé con hỏi: “Mami, baba thật đẹp trai, mẹ xác định người này chính là baba của con? Không phải là mami tùy tiện lên mạng tải về một bức ảnh nam thần, rồi nói là baba của con?” Dù sao, mami thường xuyên nhận nhầm người. “Lần này là thật rồi, ông ấy chính xác là baba của con.” - Thẩm Y Nhiên trên đầu đầy vạch đen. Năm đó, khi cô tỉnh lại, đang ở bệnh viện ở Bắc thành và không nhớ bất cứ cái gì. Có người đã trả cho cô tất cả chi phí bệnh viện, đặt một cccd tên Thẩm Y Nhiên, nhưng thông tin của nó không phải là Thẩm Y Nhiên ở Nam thành. Chỉ là Thẩm Y Nhiên ở Bắc thành lại có thật, mồ côi cha mẹ, hồ sơ cô nhi viện cũng đầy đủ hình ảnh của cô từ bé đến lớn. Hơn nữa, căn nhỏ cô thuê cũng chứa đầy quần áo kích cỡ của cô, còn có những bức ảnh của cô và những thứ tương tự. Điều này khiến cô không hề có chút nghi ngờ, chỉ nghĩ mình bị mất trí nhớ, cũng không biết con gái mới sinh là con của ai. Nhưng, cô có cảm giác mãnh liệt rằng mình yêu cha của con mình rất nhiều. Hơn nữa…cô còn có cảm giác mình không chỉ có một đứa bé này. Cô sống với thân phận của một Thẩm Y Nhiên khác, nhưng hai năm gần đây, cô luôn mơ thấy mình và một người đàn ông xa lạ, trực giác mách bảo đây là người đàn ông cô yêu sâu đậm, là cha của Tiểu Từ. Lúc đầu, gương mặt của người đàn ông luôn mờ nhạt, vậy nên cô gặp không ít lần xấu hổ, trên đường nếu nhìn thấy bộ dáng nào tương tự cũng sẽ tiến đến hỏi thăm, thế nhưng lần nào cũng thất vọng. Cho đến tuần trước, trong giấc mơ gương mặt người đàn ông đó ngày càng rõ ràng, và cô lại dần dần nhớ lại thân phận của cô. Hàn Tử Sâm! Người giàu nhất Nam thành. Trong giấc mơ, chồng cô và yêu cô hóa ra là Hàn Tử Sâm. Bất quá cô nhớ ra Hàn Tử Sâm, nhớ đến thân phận thật của mình, nhưng có một số chuyện vẫn không thể nhớ ra. Có lẽ cô phải đi tìm gặp Hàn Tử Sâm, mới có thể biết được mọi chuyện trước kia. “Mami thật sự đã gả cho baba sao? Không phải là chưa kết hôn mà đã sinh ra con chứ?” - Cô bé nhỏ mở miệng hỏi như không tin tưởng. Phụt… Thẩm Y Nhiên đang uống nước, nghe xong liền phun ra lên mặt con gái nhỏ. “Xin lỗi bảo bối, mami không phải cố ý.” - Thẩm Y Nhiên vội vàng lau đi nước trên mặt con gái, lúc này mới nói: “Mami cùng baba con đã thật sự kết hôn, tuyệt đối chính là sau khi kết hôn mới sinh ra con, Mami cam đoan.” Bé con mới lẩm bẩm: “Nhưng con có vẻ không giống baba, baba liệu có nhận ra con không?” “Như thế nào lại không giống, con nhìn xem… con…” - Thẩm Y Nhiên nổ lực nhìn gương mặt con gái tìm kiếm điểm giống Hàn Tử Sâm, chỉ là con gái lại là phiên bản thu nhỏ của cô: “À…lông mày tương đối giống.” Bé con hiển nhiên không hài lòng, nhíu đôi lông mày xinh đẹp nói: “Nếu baba không nhận con, con cũng không nhận baba, lúc đó chúng ta về nhà có được không?” “Con sao lại nghĩ baba không nhận con?” - Thẩm Y Nhiền kỳ quái hỏi. “Bởi vì baba lâu như vậy không có đi tìm con, không phải baba chỉ thích con trai thôi phải không?” “Không, nhất định baba phải có lý do gì đó mới không đi tìm chúng ta.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Khi gặp lại, baba chắc chắn sẽ thích con.” Có lẽ A Tử đã nghĩ rằng cô đã chết, cô xem tin tức trên mạng đều nói rằng cô chính là người vợ đã chết của Hàn gia. Khi tàu lửa đến ga Nam thành, Thẩm Y Nhiên nắm tay đưa con gái xuống tàu đi về phía cửa ra vào, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bồn chồn chờ đợi. Đó là… Tần Giao Liên. Đôi mắt Thẩm Y Nhiên đột nhiên đỏ lên, mấy năm qua cô quên mấy Tần Giao Liên, gần đây khi trí nhớ hồi phục cô mới liên lạc lại, Tần Giao Liên lúc đầu còn không tin, sau đó hai người video call, Tần Giao Liên mới tin cô còn sống. Hai người gặp lại nhau, không thể nói gì vì mọi thứ nghẹn lại, chỉ có thể ôm nhau khóc. Hai người di chuyển đến nơi khác để trò chuyện, dù đã video call rất nhiều nhưng Tần Giao Liên có rất nhiều thứ muốn nói với Thẩm Y Nhiên. Tần Giao Liên lúc này đã là Bạch phu nhân của Bạch gia, năm năm qua Bạch Chính Đình đã dẹp loạn xong Bạch gia, nắm quyền làm chủ Bạch gia và cưới Tần Giao Liên về nhà họ Bạch, Tần Giao Liên về thành phố T sinh sống, vì có hẹn với Thẩm Y Nhiên mới quay về Nam thành chuyến này. Ba người đi đến một nhà hàng có khu vui chơi trẻ em rồi gọi đồ ăn. “Y Nhiên, tên đầy đủ của Tiểu Từ là gì vậy?” - Tần Giao Liên hỏi, cô chỉ biết con gái của Thẩm Y Nhiên tên là Tiểu Từ. Nghe thấy hai chữ Tiểu Từ, Tần Giao Liên có chút sửng sốt, dù mất đi trí nhớ nhưng Y Nhiên vẫn đặt theo chữ Tử. Hàn Tử Sâm, A Tử, Tiểu Từ. “Thẩm Thiên Từ.” “Hàn Thiên Từ.” Hai mẹ con cùng đồng thanh, lập tức Thẩm Y Nhiên liền nhìn con gái: “Mami đã nói rồi, con sẽ đổi họ, nên sẽ gọi là Hàn Thiên Từ.” “Mami, nhưng con thích tên Thẩm Thiên Từ hơn, mami… cứ gọi con là Thẩm Thiên Từ có được không?” - Khuôn mặt bé con tươi cười lấy lòng. “Anh trai của con tên là Hàn Thiên Tử, con là Hàn Thiên Từ, không phải rất tốt sao? Người khác nghe thấy liền biết là anh em, con không phải luôn thích có anh trai sao?” - Thẩm Y Nhiên nói. “Vậy liền đổi tên anh trai thành Thẩm Thiên Tử là được.” - Cô bé nghiêng đầu nói. “Vậy khi nào còn gặp anh trai, hãy bàn bạc với anh trai con về việc này.” - Thẩm Y Nhiên bật cười nói. “Được.” - Cô bé hất cằm lên như khá kiên quyết. Bên này, Tần Giao Liên ôm bụng cười, sau đó Tiểu Từ chạy đi chơi đồ chơi, hai người vẫn ngồi đó vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cô bé. “Lát nữa cậu sẽ đưa Tiểu Từ đi gặp Hàn Tử Sâm sao?” - Tần Giao Liên hỏi. “Ừm, một lát nữa sẽ đến dinh thự Hàn gia.” - Thẩm Y Nhiên nói, từ khi khôi phục trí nhớ, cô đã gọi điện cho Hàn Tử Sâm, một số trước kia hai người thường liên lạc đã bị tắt máy, một số còn lại, không thể kết nối được, có lẽ là do số lạ nên không thể liên lạc. Vì vậy lần này cô sẽ đưa con gái đến dinh thự Hàn gia. “Nhưng mà… Hàn Tử Sâm có chút khác với trước kia. Sau khi Hàn gia thông báo cậu qua đời, tớ có gặp hắn hai lần, trông hắn rất khác trước kia, khá lạnh nhạt, lúc đó tớ nghĩ rằng vì cậu qua đời.” Tần Giao Liên nói đến đây là tụe giễu nở nụ cười: “Ngay cả Thiên Tử, tớ muốn đến thăm thằng bé cũng không được gặp, nhờ Chính Đình điều tra mới tìm được trường mẫu giáo của thằng bé, lúc chưa kịp đến gần đã bị vệ sĩ của Hàn gia đẩy đi, cứ như sợ tớ đến gần thằng bé.” Nghe vậy, Thẩm Y Nhiên chỉ có thể nói xin lỗi. Tần Giao Liên lắc đầu: “Có gì mà cậu phải xin lỗi, cậu quay trở về chính là thượng đế đã thương xót lời cầu nguyện của tớ. Bất quá, bây giờ bên cạnh Hàn Tử Sâm ngoài Thiên Tử ra còn có một đứa con gái nuôi tên Triệu Uyển Na, mẹ con bé tên là Triệu Uyển Như, nghe đồn cô ta rất thân thiết với Hàn Tử Sâm, bây giờ cậu quay lại, có lẽ phải đối đầu với cô ta.” “Tớ biết, tớ có đọc qua thông tin trên mạng.” - Thẩm Y Nhiên hơi cắn môi nói: “Nếu A Tử thật sự đã thích người khác, không còn thích tớ nữa, như vậy tớ sẽ không dây dưa… chỉ là nếu A Tử vẫn yêu tớ, lần này tớ nhất định sẽ không rời khỏi anh ấy.” Dù sao, mọi người đều cho rằng cô đã chết, nếu A Tử đi yêu người khác thì đó cũng không có gì đáng trách, coi như anh ấy tái hôn, cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô lại có lòng tin, A Tử sẽ giống cô, cho dù cô mất trí nhớ nhưng trái tim vẫn không bị người khác lay động. Năm năm qua, không ít người đàn ông phải lòng cô, nhưng cô không có tình cảm với họ. Mãi cho đến khi trí nhớ dần dần hồi phục, cô nhận ra trái tim mình đã trao trọn cho người đàn ông tên Hàn Tử Sâm, nên không thể trao cho bât cứ ai được nữa. Đang nói chuyện, Thẩm Y Nhiên nghe thấy tiếng hét của con gái, lúc nhìn qua đã thấy con gái đang đánh nhau với một bé gái khác. Cô nhanh chóng đi tới, bên kia người phụ nưc kia cũng chạy tới, nhanh chóng xô Tiểu Từ ngã xuống đất, may là phía dưới là mút xốp nên không gây thương tích. Thẩm Y Nhiên chạy đến gần mới nhận ra đây là mẹ con nhà họ Triệu. Thẩm Y Nhien đỡ con gái đứng lên: “Có đau chổ nào không?” Tiểu Từ đứng lên nhìn Triệu Uyển Na nói: “Mami, bạn này cướp ảnh của baba.” Thẩm Y Nhiên nhìn vào bức ảnh của Hàn Tử Sâm mà khó khăn lắm cô mới mua được bị cướp mất. Cô còn chưa kịp phản ứng, Triệu Uyển Nhi đã đưa tay tát vào gương mặt Tiểu Từ, sau đó miat mai: “Đây là hình phạt cho kẻ nói dối, mẹ mày không biết dạy thì tao dạy… loại mẹ không biết xấu hổ, ai cũng muốn nhận làm cha của con gái mình.” Tần Giao Liên thấy vậy liền lao đến đánh Triệu Uyển Nhi, Thẩm Y Nhiên thấy con gái vô cớ bị đánh cũng không muốn nhịn mà nhào vô đánh tiếp… Cho đến cuôi cùng cả ba… đến đồn cảnh sát. Triệu Uyển Nhi lúc này trên mặt đầy vết xước, đầu tóc rối bời, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên và Tần Giao Liên đang ôm Tiểu Từ. Bên này quản lý cửa hàng tất nhiên là biết thân phận của Triệu Uyển Nhi nên ra sức cho lời khai bất lợi cho Thẩm Y Nhiên để lấy lòng cô ta. Lúc này, Hàn Thiên Từ nhìn thấy bức ảnh của baba đã bị xé liền tiếc nuối. “Không sao, hôm nay mami sẽ đưa con đến gặp baba, đến lúc đó… baba sẽ cho con muốn chụp bao nhiêu ảnh liền chụp thỏa thích.” - Thẩm Y Nhiên nói. Hàn Thiên Từ nghe vậy, khóe mắt ẩm ướt cũng tiêu tan. “Đó là baba của tôi, không phải baba của cậu, hơn nữa baba của tôi không thích chụp ảnh.” - Triệu Uyển Na không vui nói. “Hứ, mami tôi nói, baba sẽ rất thích tôi, bởi vì tôi rất giống mẹ tôi, người mà baba yêu nhất.” - Hàn Thiên Từ cũng không hề tỏ ra yếu kém. Tần Giao Liên ghé vào tai bạn mình nói: “Cậu thật sự nói với con gái như vậy?” “Ừm.” - Thẩm Y Nhiên không khỏi đỏ mặt, cô đã không xấu hổ nói như vậy bởi vì con gái luôn băng khuâng baba có thích con bé không. “Năm năm không gặp, cậu quả nhiên đã thay đổi a.” - Tần Giao Liên vỗ vỗ vai cô. Triệu Uyển Nhi hừ lạnh: “Không biết xấu hổ quả nhiên còn có thể di truyền, mẹ nào con nấy, Hàn gia lại thích loại phụ nữ như cô, có mà gặp quỷ.” “Vậy cô cứ đợi gặp quỷ đi.” - Tần Giao Liên đáp. “Cô…” - Triệu Uyển Nhi dường như bị Tần Giao Liên chọc chết. Lúc này, Triệu Uyển Nhi lại nghe con gái mình hô lên một tiếng: “Ba Hàn.” Triệu Uyển Nhi đưa mắt nhìn về phía con gái đang nhìn, nhìn thấy một nam nhân mái tóc chải ngược ra phía sau, mặc vest trang trọng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng đi từ bên trong cục cảnh sát đi ra ngoài. Bên cạnh còn có Cao Trí và những nhân viên mặc đồng phục cảnh sát. Triệu Uyển Nhi đang định đưa con gái đến tố người phụ nữ kia dám làm mất thanh danh Hàn gia, khiến Hàn Tử Sâm không vui, cô ta sẽ phải trả giá. Nhưng cô ta còn chưa kịp đứng lên, một thân ảnh nhỏ bé đã vội vàng vụt lên, chạy vội đến trước mặt Hàn Tử Sâm, nhào tới. Bàn tay nhỏ bé ôm eo Hàn Tử Sâm, sau đó gọi rất to: “Baba.” Một tiếng baba khiến mọi người đều kinh hãi. Khóe môi Triệu Uyển Nhi nhếch lên đang đợi kịch hay, Hàn gia rất ghét những người không liên quan gọi là baba, kể cả con gái của cô ta là con nuôi cũng chỉ có thể gọi là ba Hàn. Hàn Tử Sâm cau mày, đang định gỡ cô bé ra khỏi thắt lưng thì nhìn thấy gương mặt của cô bé ngẩng lên. Gương mặt này rất quen, rất giống với người phụ nữ trong giấy kết hôn của anh… rất giống. Và cô bé này lại gọi anh là baba. Khoảnh khắc dừng lại, hai cha con bốn mắt nhìn nhau. Không chỉ có Hàn Tử Sâm sửng sốt, Cao Trí bên cạnh cũng kinh hãi, cô bé này tại sao lại giống Thẩm Y Nhiên đến như vậy. Nhưng… lại phản phất gương mặt của Hàn gia. Chẳng lẽ… cô bé này là… Lúc này, Tiểu Từ nhíu đôi mày nhỏ nhắn lại, nhìn về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Mami, không phải mani nói baba sẽ rất thích con sao? Vì sao baba không ôm con? Baba thật sự trước kia rất yêu mani và thích lỗ tai mami sao? Còn có… sao mami lại khóc nhè.” Hàn Thiên Từ bắt đâug nghi ngờ những gì mami nói. Ánh mắt Thẩm Y Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Hàn Tử Sâm, cô không nhớ vì sao cô lại rời khỏi anh, cũng không hiểu vì sao mọi người đều cho rằng cô đã chết, nhưng cô nhớ cô đã yêu và kết hôn với anh, cô đã hứa cho anh một gia đình và không bao giờ rời xa anh. Đôi mắt Thầm Y Nhiên ướt đẫm từng bước đi về phía Hàn Tử Sâm, từng bước đi đều nhớ đến cảnh tượng trước kia của hai người. Cô nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, cô nhặt anh về nhà và nấu mì cho anh ăn, cô nhớ cô bị bán cho kẻ ngốc, chính anh đã đến cứu cô, cô nhớ anh đã quỳ dưới chân cô, thề với mẹ cô, muốn cô gả cho anh. Anh còn nói: “Y Nhiên, đưngg bao giờ rời bỏ anh.” Cô đồng ý, thế nhưng cô lại rời đi mất 5 năm, đến giờ phút này cô cuối cùng cũng đã quay về, đến trước mặt anh. “A Tử, em đã trở về.” - Giọng nói Thẩm Y Nhiên nức nở, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má Hàn Tử Sâm. Tay cô chạm vào gò má hơi lạnh của anh, đây là người đàn ông cô yêu nhất, cũng là… người yêu cô nhất trên thế gian này. Trên đời này, không ai yêu cô hơn anh. Hàn Tử Sâm khẽ cau mày, muốn rời khỏi sự đụng chạm của cô, nhưng một câu A Tử khiến toàn thân anh cứng đờ, bỏ mặc bàn tay cô đụng chạm trên má anh. Đó là một cảm giác… quen thuộc, cảm giác rất ấm áp, thậm chí… cơ thể anh dường như khao khát cảm giác này. Lúc này Triệu Uyển Nhi gần như trợn mắt nhìn người khác chạm vào Hàn Tử Sâm. Cô ta từng dùng thủ đoạn muốn chạm vào người anh, anh chỉ lạnh lùng cảnh cáo, còn có lần sau, bàn tay cô ta sẽ bị phế. Nhưng không gì có thể kinh ngạc hơn khi Cao Trí đứng bên cạnh thốt lên: “Phu nhân.” Triệu Uyển Nhi lập tức sửng sốt, phu nhân? Hắn ta là gọi ai? Ánh mắt Thẩm Y Nhiên rơi vào Cao Trí: “Thư ký Cao, đã lâu không gặp.” Cao Trí kinh ngạc hỏi thêm: “Cô chưa chết! Cô còn sống?” Bọn họ đã đặt quá nhiều hy vọng vào kỳ tích, vậy mà sau năm năm kỳ tịch lại có thật. “Đúng vậy, tôi chưa chết.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Trước đây, rốt cuộc là như thế nào…” Mới nói được nửa chừng, cổ tay Thẩm Y Nhiên đau nhức, nhìn lại mới phát hiện ngón tay của Hàn Tử Sâm đã siết chặt cổ tay cô. Ánh mắt đào hoa nheo lại, tạo ra cảm giác áp bức mãnh liệt. “Cô là ai?” - Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm. Thẩm Y Nhiên nhẹ cắn môi: “Em là Thẩm Y Nhiên.” “Cô rốt cuộc là ai?” - Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn thấu qua cô. Cô lại nói: “Em là vợ của Hàn Tử Sâm, A Tử, chẳng lẽ 5 năm không gặp anh liền không nhận ra em sao? Năm năm qua, anh có nghĩ đến em không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.