Khuôn mặt anh ngày càng gần cô hơn, các đường nét trên gương mặt đều rất tinh xảo, như thể chúng là kiệt tác nghệ thuật nổi tiếng.
“Sao vậy?” - Tai cô nghe được thanh âm của anh.
Cô giật mình, chợt tỉnh táo lại, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đã bị anh mê hoặc.
“Không có…không có gì.” - Thẩm Y Nhiên vội vàng nói.
“Nếu không có gì thì chúng ta quay về thôi, sau này khi nào em muốn gặp mẹ có thể đến đây bất cứ lúc nào. Cho dù ba em biết mẹ em chôn cất ở đây, ông ta cũng không có nặng lực lấy tro cốt của mẹ em mang đi.” - Hàn Tử Sâm nói.
Anh vừa nói vừa đưa tay về phía cô.
Cô ngơ ngác nhìn bàn tay của anh trước mặt mình, do dự một chút, cuối cùng chủ động đặt tay mình vào tay anh: “Cảm ơn anh.”
“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi, chẳng bằng em thích tôi hơn một chút.” - Hàn Tử Sâm nói.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, sau đó cúi đầu đi theo bước chân anh ra khỏi nghĩa trang.
Hai người lên xe, Thẩm Y Nhiên nhìn ra cửa sổ xe, nhìn nghĩa trang dần dần lùi xa, tảng đá đè nén trong trái tim dần dần chậm rãi buông xuống.
Từ giờ trở đi, mẹ của cô sẽ yên nghĩ nơi này, mà cũng không cần phải lo lăng ba cô sẽ dời mộ, cô sẽ không tìm được mẹ mình.
Và những điều đó đều là nhờ vào Hàn Tử Sâm.
Liệu anh không phải Hàn Tử Sâm, thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389668/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.