Đúng vậy, nó thực sự là rất buồn cười.
Thẩm Y Nhiên không biết mình rời khỏi phòng làm việc của Hàn Tử Sâm bằng cách nào.
Ngay từ đầu anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đồng ý yêu cầu của cô, hơn nữa cô cũng không có gì để khiến anh ta phải đồng ý.
Đối với cô, cuộc gặp gỡ này không có gì khác hơn là tự rước lấy nhục mà thôi.
Ngày hôm sau đi làm, Thẩm Y Nhiên vẫn lòng vẫn không yên, những người thân ở quê gọi điện đến báo bà ngoại tình trạng kém đi, mặc dù đã tỉnh lại nhưng luốn miệng kêu muốn gặp các con, có một số việc đã không còn nhớ rõ.
Thẩm Y Nhiên nghe xong, trong lòng càng nặng nề hơn.
Dường như thế giới này đối với cô không có tồi tệ nhất chỉ có tồi tệ hơn mà thôi.
Những người thím luôn miệng đổ lỗi cho cô không chịu thả những người kia, cô chỉ cười khổ, chuyện này hiện tại căn bản không phải là chuyện cô có thể quyết định.
Tan ca, Thầm Y Nhiên lê thân thể mệt mỏi muốn đi về nhà, Phong Tuân bước tới ngăn cản: "Y Nhiên, tôi.. để tôi đưa em về, tôi có xe, sẽ rất thuận tiện."
Thầm Y Nhiên ngước nhìn người trước mặt, không biết phải làm sao để không tồn thương một người tốt, cô biết Phong Tuân có ý tứ với cô, cô cũng đã từ chối.
"Không cần, nhà tôi cách đây không xa, tôi đi bộ một chút là đến." - Thẩm Y Nhiên từ chối.
"Nhưng mà trông em không được khỏe."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389653/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.