Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi nhà hàng, đêm nay quả là một đêm nực cười.
Đang trên đường đi về, thím hai gọi điện cho cô nói rằng bà ngoại đổ bệnh nhập viện, nói rất nhiều thứ chỉ duy nhất một mục đích chính là muốn cô thả những người kia ra, còn nói dù sao cũng là người thân, cô không thể quá tuyệt tình như vậy được.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy nực cười, cái này cũng gọi là người thân sao, sao khi bọn họ làm như vậy lại tuyệt tình đến cùng.
Giờ đây, người thân duy nhất cô nhận chỉ còn bà ngoại.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô gọi một chiếc taxi đi về bệnh viện thị trấn nhỏ…
Khi cô tới bệnh viện, bà ngoại đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là ống thở và dây chuyền dịch. Trên người toàn thân nhăn nheo, gương mặt tái nhợt như có thể kết thúc sự sống bất cứ lúc nào.
Hai vị thím vợ của bác cả và chú hai đều khóc lóc tẩy trắng cho người nhà khi nhìn thấy cô đến.
Đột nhiên bà ngoài dường như cử động, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó trong cơn hôn mê.
Khi Thẩm Y Nhiên xích đầu lại gần bên môi bà, thân thể chợt cứng đờ, bà ngoại trong miệng đang gọi tên các người con của mình.
Thẩm Y Nhiên im lặng đứng dậy và bước ra khỏi phòng bệnh, hai người thím chạy theo nài nỉ thêm một lần, Thẩm Y Nhiên không nói gì bắt xe taxi quay về Nam Thành trong đêm.
Cô một đêm không ngủ, buổi sáng 5h trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389652/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.