Hành động sưởi ấm này nếu là trước kia anh làm sẽ khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng giờ đây… tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ còn lại nổi sợ hãi.
Bởi vì, cô không biết đến cùng Hàn Tử Sâm đang muốn gì?
Cô vặn vẹo ngón tay một cách khó chịu, cô gắng rút chúng ta, nhưng những ngón tay của anh đã giữ chặt tay cô khiến cô không thể rút ra được.
“Hàn tiên sinh…”
“Gọi tôi là A Tử, trước đây không phải em luôn gọi tôi là A Tử sao?”
Đôi môi cô cắn chặt…
“Hãy coi như đó là mệnh lệnh của tôi, gọi tôi là A Tử.” - Anh nhỏ giọng nhẹ nhàng, anh không muốn nghe cô gọi anh là “Hàn tiên sinh” từ miệng cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó nghe.
Thẩm Y Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cùng hé miếng thốt ra từ “A Tử.”
Khóe môi anh chợt xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười thuần khiết kia khiến cô nhất thời choáng ngợp, trước kia cô luôn cảm thấy nụ cười của anh quá trong sáng, như chưa từng bị thế giới này làm ô nhiễm, điều này khiến cô muốn bảo vệ sự trong sáng của anh.
Nhưng mà… anh ta là Hàn Tử Sâm…
Ở Nam Thành, e rằng không có người nào nghĩ Hàn Tử Sâm trong sạch, họ nói tay anh ta nhuốm máu và nước mắt của vô số người khác, họ nói anh máu lạnh và tàn nhẫn, một khi đã đắc tội chính là sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Ở Nam thành, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389647/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.