Đến căn nhà thuê, trời đã khuya, Hàn Tử Sâm ngồi xổm xuống lấy chìa khóa dự phòng từ phía dưới tấm trải sàn, Thẩm Y Nhiên có thói quen để chìa khóa dự phòng ở đây, nói sẽ không sợ bị nhốt ở ngoài nếu quên mang theo khóa.
Mở cửa ra, đèn trong phòng vẫn sáng, hình ảnh nữ nhân gầy gò đang ngồi bên bàn, nửa thân trên nằm trên bàn, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Anh nhìn gương mặt đang ngủ dưới ánh đèn của cô, yên tĩnh như một đóa hoa cúc, thật yên bình, trái tim anh trong khoảnh khắc này cũng trở nên yên bình khi nhìn thấy cô.
Hàn Tử Sâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút sợi tóc bên gò má cô, giống như cả đời này có thể ngắm nhìn cô cũng không chán.
Một lúc sau, Hàn Tử Sâm cúi người bế Thẩm Y Nhiên khỏi ghế, dù động tác rất nhẹ cũng vô tình đánh thức cô.
“A Tử…” - Cô mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ừm, tôi đã về rồi.” - Hàn Tử Sâm nói: “Tôi bế A Nhiên tỷ về giường, chị hãy ngủ tiếp đi.”
Vừa nói Hàn Tử Sâm vừa bế cô đến giường ngủ.
Đầu của cô tựa vào ngực anh, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “A Tử… trên người cậu… thơm quá…là mùi nước hoa phải không, cậu đi đâu vậy?”
“Hôm nay có việc nên đến quán bar, chắc là bị dính ở đó.” - Anh đặt cô lên giường: “A Nhiên tỷ ngoan ngoãn ngủ đi, tôi đi tắm tẩy cái mùi này đi.”
Mí mắt của cô dần dần khép lại.
Anh đắp chăn cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389634/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.