Thẩm Y Nhiên giật mình, không ngờ rằng nơi cô gặp A Tử lại chính là nơi mà ba cậu ấy qua đời.
“Xin lỗi.” - Cô nói.
“Ba tôi chết, là do ông ấy gieo gió gặt bão, A Nhiên tỷ không cần nói xin lỗi.” - Hàn Tử Sâm trầm giọng nói.
“Gieo gió gặt bão?.” - Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, không nghĩ tới A Tử sẽ nói về cái chết của ba cậu ấy như vậy.
“Không phải là gieo gió gặt bão sao? Yêu một người không nên yêu, bị người kia phát hiện không có giá trị lợi dụng, dù là có quỳ xuống khổ sở cầu xin thì cũng chẳng có lợi ích gì, cuối cùng liền sa sút tinh thần đến chết tâm, sau đó chết cóng trong mùa đông.” - Vẻ mặt của Hàn Tử Sâm thản nhiên như đang nói đến một chuyện thường ngày.
Nhưng mà xung quanh anh có một sự cô đơn bao quanh.
Lúc này, Thẩm y Nhiên cảm thấy như mình đã trở lại như lần đầu tiên cô nhìn thấy A Tử.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên gọi.
Anh ngước mắt, con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt cô: “A Nhiên tỷ nói xem, cái chết của ông ấy có phải là tự tìm hay không?”
Cô chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, một lúc sau mới nói: “Người phụ nữ đó là mẹ cậu à?”
Anh trầm mặc, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mặt lại hiện ra một tia đau đớn khiến cho Thẩm Y Nhiên tự biết câu trả lời.
Cô không biết phải an ủi A Tử như thế nào, tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389633/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.