Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, Tiêu Tư Vũ có chút hoảng hốt. Hình ảnh trong nhà tù, cô tuyệt vọng liều mạng bò đến chân hắn, cầu xin hắn tin cô lại xuất hiện trước mắt anh.
Khi đó ánh mắt của cô thấy anh là vội vàng, là hi vọng, là khẩn cầu… nhưng bây giờ lại trở nên bình tĩnh không chút gợn sóng.
Hà Dĩ Nguyệt liếc nhìn phản ứng của bạn trai, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, cầm hộp quà chuẩn bị sẵn đưa cho Thẩm Y Nhiên rồi nói: “Cái này là dành cho bạn, ngày hôm đó là một sự nhầm lẫn. Cảm ơn vì bạn đã hổ trợ giúp tôi tìm chiếc nhẫn.”
Thẩm Y Nhiên không nói gì cầm lấy hộp quà rồi quay người rời đi.
Về tới phòng, Thẩm Y Nhiên cầm hộp quà trong tay đưa cho chị Hứa: “Chị Hứa, chị nhận lấy đi.”
“Hả? Sao em lại không muốn áo tốt như vậy?” - Chị Hứa ngạc nhiên nói.
“Em vẫn còn đủ quần áo. Cả tiền cũng không cần.”
Cô nói xong liền nhìn thời gian đã qua giờ nghĩ trưa nên cầm dụng cụ định ra ngoài dọn dẹp khu vực của mình được phân công.
Bên ngoài phóng viên đã rời đi khiến Thẩm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi cô bước ra khỏi trạm vệ sinh, lại nhìn thấy Tiêu Tư Vũ trước mặt mình.
“Cô… sống tốt chứ?” - Tiêu Tư Vũ lên tiếng nói, hắn từng hận cô gái này, hắn hận cô giết Hà Dĩ Mai, vì cô mà bị Tiêu gia trách móc, suýt nữa hại hắn khó nắm giữ được Tiêu gia trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389629/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.