-Ừ chờ chị chút nha nha,chị sắp xuống đến nơi rồi
-Chị ơi....
Cô nghe thấy tiếng khóc thì cảm thấy lo lắng vô cùng
-Em sao thế?
-Xe anh em cầm đi rồi,mẹ em không cho em đi nữa,chị qua nhà em được không? -Quỳnh vừa khóc vừa nói
-Nhưng chị đâu biết nhà em đâu
-Để em chỉ cho,chị biết chợ XX,Đường XX rồi đúng không? Chị đi vào 1 cái ngõ là đến nhà em
Cô theo đường Quỳnh chỉ cuối cùng cũng tìm được nhà.Cô và Quỳnh đứng bên ngoài nói chuyện
-Em bảo với mẹ đi gặp Dân rồi,mẹ em không cho đi tối,nãy vừa có tai nạn ở ngoài kia nữa nên mẹ em không cho đi
-Trời ơi sao em ngốc vậy,em bảo qua nhà bạn ăn sinh nhật
-Ừ nhỉ sao em không nghĩ ra
-Bây giờ em tính sao?
-Em muốn đi nhưng không biết đi kiểu gì đây nữa,à chờ em tý,em gọi cho chú em qua xem có được đi không?
Vừa nói Quỳnh vừa ấn điện thoại gọi cho chú nó nhưng không được,nó buồn bã ngồi xuống
-Chán thế nhỉ,giờ không có cách nào sao? -Cô nhìn vẻ mặt thấy vọng của Quỳnh cũng thấy chán nản
-Hay chị cứ đi đi,có gì chị xin chữ kí vào quyển này cho em được không? -Quỳnh đưa cho nó một quyển sổ nhỏ rất đẹp
-Em không định đi nữa à?
-Chắc thôi chị ạ,chị đi đường cẩn thận
Cô và em cô đi ra đến đầu ngõ,cô quay sang hỏi em cô
-Muốn đi nữa không?
-Từ đây ra đến đấy xa lắm đấy,đường tối nữa,đạp xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-anh/3027196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.