Kể từ chỗ Quý lương viện về, nương nương đã luôn trầm mặc không nói chuyện, không giống như nàng ấy lúc bình thường. Xuân Nhi có cảm giác đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đầu nàng ấy không nói thâm nhập sâu, thị nữ hai nàng cũng hầu hạ nàng ấy theo lẽ thường, cho đến khi hai người phát hiện tình huống càng lúc càng không đúng.
Ngoại trừ trở nên trầm mặc ít nói, uất ức không vui bên ngoài thì Đỗ nương nương ngay cả Ỷ Liên viện cũng ít tới.
Xuân Nhi cảm thấy chuyện đã rất nghiêm trọng, hai nàng bằng mọi giá phải hỏi cho ra vấn đề phiền não của nương nương. Chiều hôm nay, nàng ấy rót một tách trà cho Đỗ Hàn Yên đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển đến trước mặt nàng, thuận miệng hỏi: "Nương nương, gần đây có gì phiền não sao?"
Thấy Đỗ Hàn Yên vẫn không nói lời nào, Xuân Nhi và Hạ Nhi nhìn nhau một cái, tiếp tục đánh tới: "Chuyện không vừa lòng ở trong cung chất cao như núi, nếu nương nương có cái gì phức tạp, nói ra có thể sẽ tốt hơn nhiều."
Đỗ Hàn Yên vẫn không ngó ngàng tới nàng ấy, Hạ Nhi nói: "Chỉ cần là phiền não thì đều sẽ có cách giải quyết, chỉ cần là vì nương nương, ta và Xuân Nhi cho dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không sợ."
Đỗ Hàn Yên vẫn như không nghe thấy, ánh mắt nhìn ra bên ngoài vẫn không chớp, phảng phất như mất hồn, hai người rốt cuộc không chịu nổi nữa, cả hai quỳ xuống bên cạnh chân Đỗ Hàn Yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-roi-bo-nang/2885474/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.