Qua lúc lâu sau thì Tuyết Nhi mới trở về, nàng ấy bối rối nói mấy vị ngự y đều đã ngủ hoặc không ngó ngàng gì tới mình, sao cũng không tìm được một người nguyện ý đến xem bệnh cho nương nương, có khả năng phải chờ tới ban ngày hoặc đi cầu xin thái tử điện hạ rồi.
Nguyệt Nhi rời khỏi phòng Quý Liên Tích, yên lặng nói: "Không gấp nữa, nương nương đã hạ sốt, bây giờ đang nghỉ ngơi."
"Hạ sốt? Nương nương đã ổn rồi sao?" Tuyết Nhi đặt mông ngồi lên ghế thở hổn hển. Vừa nãy mình gấp muốn chết, hóa ra đã không còn chuyện nữa rồi.
"Ừ." Nguyệt Nhi trả lời, nàng ấy có chút đăm chiêu nhìn Tuyết Nhi, không biết Tuyết Nhi đối với chuyện nương nương yêu Đỗ phụng nghi có để trong lòng không.
Bình thường dáng vẻ của Tuyết Nhi ngang ngược, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, cho dù không nghĩ đến chuyện nữ tử yêu nhau này, cũng ít nhất biết tình cảm của nương nương đối với Đỗ phụng nghi khác biệt đi.
"Tuyết Nhi, ngươi nói gần đây thấy nương nương thế nào?" Nguyệt Nhi thử thăm dò.
Tuyết Nhi cảm thấy hoang mang với vấn đề này, nhíu mày: "Ta mà biết được sao ta có thể rầu như thế này?"
Cũng đúng, tính tình kia của Tuyết Nhi, nếu đã biết, đoán là sẽ để làm cho nương nương lên tinh thần, sẽ cố gắng hết sức để đả thông hai người họ. Vì để nàng ấy không rước lấy rắc rối, chuyện này tạm thời vẫn không nên nói với nàng ấy thì vẫn hơn.
"Vậy ngươi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-roi-bo-nang/2885471/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.