Mấy tháng trôi qua, bụng của Lâm Uyển cũng trở nên to dần lên.
Mỗi ngày cô đều làm kiểm tra rất cẩn thận, nhưng lần này nhóc con rõ ràngkhác hẳn lần trước, có vẻ khá nghịch ngợm, nửa đêm đều đá vào bụng mẹ.
Cứ như vậy vài lần, Lâm Uyển bị con đá đến tỉnh cả ngủ.
Chỉ cần cô có động tĩnh, Tằng Tuấn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.Sau đó, anh lạiđưa tay mò vào chăn để tìm bụng Lâm Uyển.Cô thì chỉ mơ màng mở to haimắt, tỉnh tỉnh mê mê không hiểu có chuyện gì.
Tằng Tuấn có chútbất đắc dĩ, khắp thiên hạ này người duy nhất dám bắt nạt vợ của anh cólẽ chỉ có thể là nhóc con trong bụng kia mà thôi.Anh khẽ mỉm cười, xoaxoa bụng cô, ghé miệng vào thương lượng: “Con ngoan ngủ đi.”
Chỉ xoa nhẹ hai cái vậy mà rất có hiệu quả, rất nhanh nhóc con trong bụng không còn làm ầm ĩ nữa.
Lâm Uyển ngáp một cái rồi lại ngủ tiếp.
Kể từ khi mang thai đứa thứ hai, cơ thể của Lâm Uyển càng ngày càng mậpmạp, hoàn toàn khác biệt so với khi mang thai bé Tằng Khải, còn lườibiếng mệt mỏi hơn trước, không muốn làm gì hết.
Hơn nữa lúc bé con trong bụng lớn dần lên, bé Tằng Khải mới bắt đầu chú ý đến cơ thể biến hóa của mẹ mình.
Bé Tằng Khải còn nhỏ, nhưng đã có thể nói được vài câu đơn giản, nhìn thấy bụng Lâm Uyển to lên, nhóc con kia còn nhiều lần đi tới vén áo mẹ lênđể xem.Kết quả bé chỉ thấy bụng mẹ lồi lên chứ không phải đang giấu cáigì dưới áo, tức thì tỏ ra rất ngạc nhiên.
Lâm Uyển ngồi an vịtrên salon, mệt mỏi ôm con rồi giải thích: “Trong bụng mẹ có em bé đó,nhưng em còn nhỏ nên không ra ngoài chơi được, phải đợi em lớn lên, emsẽ ra chơi với con, đến lúc đó con chính là anh trai đấy.”
Bé Tằng Khải mở to hai mắt, bỗng nhiên rất có hứng thú với cái bụng của mẹ, đứng nói thầm một mình: “Em bé trong bụng…Anh trai…”
Lâm Uyển bị lời nói non nớt của anh làm cho buồn cười không ngừng được.
Tuy rằng cơ thể rất lười nhác, nhưng mỗi ngày cô vẫn không giảm thời gianvận động, Tằng Tuấn chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ đi dạo với cô.
Lâm Uyển gần đây tính tình cũng có chút thay đổi.Từ nhỏ đến lớn cô chưatừng có hứng thú với may vá hay thêu tranh chữ thập.Nhưng tự nhiên lúcnày cô lại nhớ đến nó, lúc trước khi còn học đại học cô cũng hay xem các bạn học nữ thêu tranh chữ thập, nhưng cô chưa từng thử làm lần nào.
Hiện tại cô liền bảo Từ Đàn mua giúp cô một số tranh thêu, tốt nhất là tranh hoạt hình dễ thương một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp đến ngày sinh, lúc nằm trong phòng chờsinh, Lâm Uyển có cảm giác như được trở lại chốn xưa.
Các y tá và nhân viên chăm sóc lần trước bây giờ lại có ở đây, vẫn ở bên cạnh theosát chăm sóc cô, điều khác biệt chính là lần này tâm tình của Lâm Uyểntốt hơn trước rất nhiều.
Chờ an bài xong xuôi, cô liền gọi điện về cho mẹ.
Mẹ Lâm Uyển trong điện thoại vẫn tỏ ra khá lo lắng, không ngừng dặn dò cô: “Con đừng nên chủ quan, cho dù là lần thứ hai sinh con thì vẫn phải chú ý, phụ nữ sinh con không phải là chuyện đùa đâu.”
Lâm Uyểnthoáng nhìn qua Tằng Tuấn đang ngồi bên cạnh, vội nói: “Mẹ yên tâm, xung quanh con đều là những người rất chuyên nghiệp, mẹ còn lo lắng gìchứ…Chắc phải đợi vài ngày nữa…Con đã thích nghi được với hoàn cảnh ởđây rồi…Vâng, con biết rồi, đồ ăn chắc chắn là rất hợp khẩu vị…”
Đặt điện thoại xuống, Lâm Uyển mới để ý, thật ra trong phòng này cũng đã được thay đổi một chút ít.
Lúc trước ở phía cửa sổ hoàn toàn trống trơn, chỉ có Từ Đàn đem đến mộtlẵng hoa để trang trí, lần này tuy không có lẵng hoa, nhưng ở góc tườnglại được đặt một chậu cây xanh.
Toàn bộ nơi này đều có một chút thay đổi nho nhỏ.
Lâm Uyển vẫn như cũ vui vẻ chờ đến ngày sinh, song lần này nhóc con trongbụng có vẻ nhẫn nại hơn so với nhóc Tằng Khải.Ngày sinh dự kiến đã trôiqua, vậy mà vẫn không thấy có chút động tĩnh gì.
Kéo dài lâu,khiến cho mẹ Lâm Uyển mỗi ngày phải gọi đến ba bốn cuộc điện thoại, sốtruột nói: “Đứa nhỏ này sao mãi không chịu ra vậy, lần trước con sinh còn sớm hơn ngày dự kiến, lần này qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy gì…Mẹthấy, chắc chắn là con gái rồi…”
Lâm Uyển nghe mẹ nói cũng thấyhơi xao động, nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều, dù sao chẳng ai dámcam đoan lần này sẽ là con gái.
Khi làm kiểm tra, cô cố ý khônghỏi là con trai hay con gái, mục đích là để cho mình có thể làm quenđược với mọi chuyện, sinh nam hay nữ thì cũng sẽ vui vẻ chào đón.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút mong đợi sẽ là con gái, bởi vì nếu nhưvậy, sau này cô có thể mặc váy xinh cho con, chải tóc đẹp cho con nữa.
Lần này cô đã có kinh nghiệm, cho nên đã sớm bàn bạc với Tằng Tuấn, rằng khi cô bắt đầu sinh, anh nhất định phải đi ra ngoài.
Vì là lần thứ hai nên có phần thuận lợi hơn lần trước, ban đầu bác sĩ cònhơi lo lắng vì thai nhi nằm sai hướng, nhưng đến khi sinh, thai nhi đãquay người lại như bình thường.
Nghe thấy tiếng khóc vang lên của con, Lâm Uyển toàn thân cũng cạn kiệt sức lực.Cô gần như không mở mắtra được, chỉ biết là con đã ra đời.
Cô vừa hồi hộp vừa vui, rất nhanh y tá đã vệ sinh sạch sẽ cho đứa nhỏ rồi bế đến cho cô xem.
Là một bé gái, nhìn qua thì rất giống với bé Tằng Khải khi mới sinh ra,nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy lông mày của bé nhạt hơn, miệng nhỏ hơn miệngTằng Khải, nhất là lúc ngủ, nhìn bé như đang bĩu môi lên vậy.
Lần này ba Tằng Tuấn đến rất nhanh, cũng để lại cho cháu gái một món quà.
Cả đời ông sống giản dị, không bao giờ khoa trương, ông tặng cho cháu gái chiếc vòng cổ ngọc bích mà mẹ Tằng Tuấn để lại.
Lúc đó Lâm Uyển đang mơ màng ngủ, chỉ thấp thoáng nghe thấy bên cạnh cóngười nói chuyện.Chờ tỉnh lại, cô thấy Tằng Tuấn đang ngồi nhìn chuỗivòng cổ kia đến xuất thần.
Tằng Tuấn thấy cô tỉnh lại, mới ngẩngđầu lên nhìn cô, vẻ mặt của anh rất bình thản, nhưng lúc nhìn cô thì lại thoáng hiện lên sự dịu dàng.
Anh không có ấn tượng nhiều về mẹ, nhưng trong ảnh chụp của bà, anh biết mẹ anh thực sự rất thích chuỗi vòng này.
Vừa rồi khi ba tới, ông cũng đã nói với anh mấy câu.
Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi cha anh tới, để lại thứ này.”
Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ba nói con gái chúng ta nhìn rất giống mẹ anh…”
Anh nói rất khẽ, Lâm Uyển không chen vào, chỉ im lặng lắng nghe.
Một lát sau, anh lại nói: “Đây là chuỗi vòng mà gia đình nhà mẹ đẻ đưa chobà, khi đó thời thế rất nhạy cảm, mẹ anh tuy rất thích chuỗi vòng này,nhưng chưa từng một lần được đeo nó trước mặt mọi người…”
LâmUyển tuy không trải qua thời kỳ đó, nhưng cũng biết một chút từ lờingười lớn kể, sau khi đất nước bình định…Thì mẹ anh lại qua đời…
Đối với ba Tằng Tuấn mà nói, thì đó là một sự tiếc nuối không thể nào bù đắp được.
Tằng Tuấn tâm tình có vẻ đã dịu đi một chút, cầm chuỗi vòng cổ ướm vào cổ con gái mà trêu đùa.
Vật kia hơi lạnh, cho nên bé con lập tức chu cái miệng nhỏ lên, cau màygiống như đang mất hứng.Nhưng bàn tay nhỏ thì vẫn ôm lấy chuỗi vòng cổkia.
Lâm Uyển bật cười nói: “Em bé ơi, con rốt cục là thích hay không thích vậy? Sau này con lớn, mẹ cho con đeo có được không nào?”
Lúc cô ngẩng đầu lên, biểu tình của Tằng Tuấn đã khá hơn rất nhiều.
Anh chậm rãi nắm chặt lấy tay cô.
Ở bệnh viện đến khi khỏe lại, Lâm Uyển liền chuẩn bị đi về nhà.Trong lúc ở bệnh viện, bé Tằng Khải và mẹ Lâm Uyển cũng đi qua thăm cô một lần.
Lúc này biết cô xuất viện, mẹ Lâm Uyển đã bế bé Tằng Khải ngồi ở cửa phòngchờ.Nhưng bé Tằng Khải càng ngày càng nghịch ngợm, không chịu ngồi yên,lúc thì chạy đi ngắm hoa, lúc thì lại ra xem hồ phun nước.
Chờ sau khi xe chở mấy người Lâm Uyển về, nhóc mới nhớ ra lý do vì sao mình phải ngồi ở phòng chờ.
Hiện giờ bé đã đi và chạy khá vững, nhưng cơ thể thì vẫn còn nhỏ, cho nênchỉ có thể bám vào quần áo của bảo mẫu, ý muốn hạ thấp người xuống đểcho bé nhìn thấy em bé.
Bảo mẫu lập tức cúi người thấp xuống một chút.
Bé Tằng Khải như được nhìn thấy một món đồ chơi mới, còn muốn sờ em bé một cái, nhưng em bé tự nhiên lại ưỡn người một cái, làm cho bé Tằng Khảigiật mình kinh ngạc.
Lâm Uyển đi tới nắm tay bé Tằng Khải, dắt bé đi vào nhà.
Lần này cô sinh rất thuận lợi, hơn nữa cơ thể cũng hồi phục rất nhanh.
Tuy nhiên cô vẫn có chút lo lắng, gần đây cô thường đặt hết tâm tư lênngười con gái, không biết bé Tằng Khải có ghen tỵ mà buồn bã h khôngnữa.
Nhưng lúc cô bế con gái về, lập tức mọi băn khoăn đều tanbiến.Đừng thấy bé Tằng Khải còn nhỏ mà lầm, thật ra bé rất hiểu chuyện,luôn thích vuốt vuốt tay em gái nhỏ, không ngừng nói với em gái mình làanh trai của em.
Thậm chí lúc thấy em bé đang bú sữa mẹ, bé Tằng Khải còn quay lại hỏi: “Lúc nhỏ con cũng thế sao?”
Lâm Uyển nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con, nói: “Đúng vậy.”
Đối với Lâm Uyển mà nói, ngoại trừ trong nhà có thêm một thành viên ra, thì hầu như cuộc sống vẫn trôi qua êm đềm như cũ.
Sau tháng ở cữ và tiệc đầy tháng cho con gái, Lâm Uyển đã bắt đầu quen vớiviệc có hai đứa con nhỏ.Song trong nhà bây giờ không phải là náo nhiệtbình thường nữa rồi, lúc trước có Tằng Khải, chỉ có thể nói là bớt trống trải, nhưng từ sau khi có thêm con gái nhỏ, Lâm Uyển cảm thấy bây giờtrong nhà phải nói là cực kỳ cực kỳ náo nhiệt.
Hơn nữa không riêng gì đứa nhỏ, mà còn có cả Đại Mao và Nhị Mao nữa.
Lần trước khi Nhị Mao sinh, hầu như cún nhỏ đều đã được đem tặng cho ngườithân, nhưng Nhị Mao một lần lại có thể sinh sáu nhóc, cuối cùng trongnhà quyết định sẽ giữ lại một con.Bé cún kia quá mức nghịch ngợm, đôilúc sẽ bị Đại Mao Nhị Mao giáo dục cho một trận.
Giáng sinh lại tới, trong nhà không có một giây nào là yên tĩnh.
Lâm Uyển có lúc còn lo là Tằng Tuấn sẽ không làm quen được, thật ra anh vẫn có dáng vẻ như trước đây, nhưng thời gian xem tạp chí đã ít đi mộtchút, bây giờ anh hầu như chỉ dành thời gian để chơi đùa với con.
Trong nhà hầu hết các nơi đều được trải thảm, chính là để cho các con có chỗ để chơi đùa.
Hiện giờ hai người đều cảm thấy mình giống như vợ chồng già vậy.Hai người ởbên nhau đã lâu, giờ lại có con trai con gái, thấy thế nào thì cũng đãgià rồi.Dường như ngay cả khi nằm cạnh nhau thì cũng không còn thấy xúcđộng khát khao nữa.Mỗi một ánh mắt, mỗi một cử chỉ của đối phương thìđều có thể đoán trước được.
Hôm đó Lâm Uyển tắm rửa sạch sẽ rồilên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng bỗng nhiên lại bị Tằng Tuấn kéo lại,đem cô đặt trên đùi anh.
Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, khẽ kêu lên một tiếng.
Tằng Tuấn vừa mỉm cười vừa cởi quần áo của cô ra, ngón tay vuốt ve toàn thân cô.
Lâm Uyển vội ôm lấy vai anh, thân mật hôn nhau.
Dưới nụ hôn của anh, hô hấp của cô cũng dần dần trở nên hỗn loạn.Anh nângngười cô lên, hôn lên mặt cô, hai người dán chặt lấy nhau, kích độngvuốt ve đối phương…
Lâm Uyển toàn thân tê dại, không còn chút sức lực.Động tác của anh khiến cho cô ý loạn tình mê không thể phản ứng,đầu óc cũng trống rỗng, mái tóc rối loạn xõa tung ra giường.
Không biết bao lâu sau, cả hai cùng nhau đạt cao trào.
Trong ánh đèn mỏng manh của phòng ngủ, cô nhìn thấy được ánh mắt anh, nét mặt anh…
Hơi thở của anh nồng đậm, hô hấp triền miên dây dưa một chỗ, Tằng Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]