Giữa đường đi, chuyến tàu phải cập bến ở một hòn đảo nhỏ.
Sớm đang ở trên thuyền, nhìn từ phía xa, Lâm Uyển liền bị quang cảnh củasông băng làm cho chấn kinh.Cho nên khi biết tàu sẽ cập bến trong chốclát, cô ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị mặc thêm áo để đi ra ngoài.
Bên ngoài trời rất lạnh, tuy cô đã đi găng tay rất dày, nhưng vẫn không dám động vào lan can, chỉ cần thứ gì làm bằng kim loại thì sờ vào đều thấylạnh.
Chính vì điều này mà một người ít nói như Tằng Tuấn cũngphải vài lần nhắc nhở cô, nhất định không thể quên đeo găng tay mà rangoài.
Hình như những người da trắng không biết lạnh là gì thìphải, so với bọn họ, Lâm Uyển thật giống như một cái bánh nhân đậu trònvo.Quần áo trên người cô tuy không nặng, nhưng cái áo lông cô đang mặcthì lại xõa tung ra, cho nên nhìn cô như đang bị ngập trong quần áo vậy.
Cô đi bên cạnh Tằng Tuấn, anh ăn mặc cũng giống cô, nhưng may mắn là anhcó dáng người khá cao, hơn nữa Lâm Uyển cũng không biết có phải là mìnhđược đãi ngộ tốt hay không, mà nhìn quần áo của anh không hề xù to giống như của cô.
Lúc đi ra ngoài, cô ngay lập tức nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài đang gần kề ngay trước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn một khung cảnh như thế này.
Bất đồng với Tằng Tuấn chính là, cảm xúc của Lâm Uyển đều được hiện rõ trên gương mặt, hơn nữa tính tình cô lại hoạt bát hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-em/2363897/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.