Chương trước
Chương sau
Sau khi ở trong nhàmới được vài ngày, Đại Mao và Nhị Mao cũng đã được chuyển về, hai nhócnày bây giờ còn nghịch ngợm hơn cả trước kia nữa.Cơ bản là vì sân chơi ở đây lớn hơn ở nhà cũ rất nhiều, còn có nơi ở riêng cho chó, lúc LâmUyển mang thai, hai nhóc này đều phải đi theo thầy huấn luyện chó chuyên nghiệp.

Lúc này vị huấn luyện kia cũng đi theo tới đây.

Trải qua một thời gian huấn luyện, gặp lại Lâm Uyển, hai nhóc kia dường nhưđã trưởng thành lên không ít.Có điều lúc trông thấy cô thì vẫn khôngnhịn được mà vẫy đuôi vui mừng, đôi lúc còn kêu lên vài tiếng.

Lâm Uyển sờ đầu Đại Mao Nhị Mao, sau đó lại vuốt ve lông của chúng.

Lúc cô ôm bé Tằng Khải ra nhìn hai chú chó, chúng còn có thể giơ chân trước ra để tỏ ý chào hỏi.Hơn nữa bé Tằng Khải lại không hề sợ chó chút nào,còn dám đưa tay ra sờ.

Ba sự đáng yêu cùng nhau ở một chỗ, thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Bé Tằng Khải khẽ vuốt lên bộ lông dài và mềm mượt của hai chú chó.Đại MaoNhị Mao ngoan ngoãn đứng im một chỗ.Lúc thấy bé muốn trèo lên lưng chó,Lâm Uyển phải vội vàng đi tới bế con ra.

Dạo này bé Tằng Khảiđang tập đi, cho nên bước chân chưa được vững, tuy đã cố gắng rất nhiềulần nhưng vẫn không thể giữ được thăng bằng.

Lâm Uyển và bảo mẫucẩn thận đi theo, nhẹ nhàng cầm lấy tay bé.Bởi vì có Đại Mao Nhị Mao nên bé Tằng Khải rất hưng phấn, bước đi cũng mạnh bạo hơn trước.

Lúc Tằng Tuấn đi ra, vừa vặn trông thấy cảnh này.Anh đặt gậy sang một bên, ngồi nửa quỳ trên sàn, hai tay giang rộng để đón con.

Lâm Uyển thấy vậy, liền cầm tay bé Tằng Khải, dắt con đi về phía ba ba.

Tay của bé nho nhỏ mềm mại, từ khi sinh ra bé lại rất thích cười, lúc này vì đang vui nên cứ cười khanh khách suốt.

Đợi cho đến gần Tằng Tuấn, cô mới nhẹ nhàng buông tay con ra.Bé Tằng Khảilại mạnh dạn chạy nhanh lên trước hai bước nữa, sau đó bổ nhào vào ngựcba ba.

Anh lập tức đón được thân thể như sắp ngã của con, đem cục cưng nhỏ ôm vào trong ngực, nét mặt vô cùng dịu dàng.

Lâm Uyển xem đến ngây ngẩn cả người, cô đứng yên nhìn anh.Từ nhỏ cô đã sống trong sự ghét bỏ của cha, cho nên cô không biết cảm giác khi được chayêu thương sẽ như thế nào.Nhưng cô chắc chắn, Tằng Tuấn là một người cha vô cùng thương con.

Ngày qua ngày, thân hình của Lâm Uyển trở nên thon gọn hơn, tinh lực cũng hồi phục được đôi chút.

Lúc trước cô rất lo lắng đến việc cô và Tằng Tuấn không có tiếng nói chung, nhưng hiện tại có con nhỏ, cho nên đề tài nói chuyện của hai người hầunhư chỉ xoay quanh về con.

Nhưng chờ bé Tằng Khải lớn dần, LâmUyển lại nghĩ là mình nên bồi dưỡng cho sở thích chung của haingười.Song cái anh thích thì lại không nhiều, đa phần đều rất nhàm chán, ví dụ như đọc tạp chí, ngắm các loại đá quý.

Một thời gian trước không hiểu anh tìm đâu ra một đống các loại đá khác nhau, sau đó liêntiếp vài ngày đều ở phòng ngoài xem xét về hình thù của nó.Một khi gặpđược chuyện mà anh cảm thấy hứng thú, thì chắc chắn là anh sẽ tập trungđến không dứt ra được.

Lâm Uyển thấy anh thích thú như vậy, cũngmuốn đi theo ngắm nghía, đưa ra ý kiến này nọ với anh.Nhưng khi nghe anh nói đến một số thuật ngữ, cô lại lập tức ngơ ngẩn.Cơ bản là cô không hề có hiểu biết về mấy thứ này, dù gì thì những kiến thức về đá quý cũngkhá nhiều, không phải một sớm một chiều là có thể học hết được.

Bé Tằng Khải càng lớn thì thời gian rảnh của cô càng nhiều, vì vậy nhu cầu tìm cho mình một thú tiêu khiển cũng cực kỳ cấp bách.

Cuối cùng cô chợt nhớ ra một điều, đó là hồi nhỏ cô rất thích ăn đồ ngọt,lúc học đại học cô còn học được một số thứ ở cửa hàng đồ ngọt gần nhà,ví dụ như cách làm bánh quy.

Dù sao đồ nghề làm bánh trong nhà cũng có sẵn, bất chợt cô cảm thấy rất hoài niệm, nên quyết định sẽ làm lại một lần.

Thật giống như vừa mới lấy lại được niềm đam mê của mình vậy.

Đồ nghề và nguyên liệu trong nhà đều có đủ, cho nên cô muốn làm gì cũng đều rất thuận lợi.

Đến tối lúc gặp Tằng Tuấn về nhà, cô liền hào hứng kể về sở thích ngày xưacủa mình cho anh nghe, còn lấy bánh quy mình vừa làm cho anh ăn thử.

Tằng Tuấn đã lâu không thấy Lâm Uyển vui vẻ như vậy, đầu tiên anh chỉ imlặng nhìn cô một lúc, sau đó mới đưa tay cầm lấy bánh quy cô làm lên ăn.

Mùi vị thật sự rất ngon, đến nỗi một người không thích đồ ngọt là Tằng Tuấn cũng có thể ăn được.

Anh liền nở một nụ cười với cô.

Từ tối hôm đó, cứ lúc nào Lâm Uyển làm đồ ngọt là Tằng Tuấn sẽ đi theoxem.Sau khi đã làm thành thạo, cô lại không muốn nhờ đến sự giúp đỡ củacác nhân viên nữa, cô muốn tự mình làm hơn.Cho nên lúc Tằng Tuấn đi vào, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Uyển ngạc nhiên, khóhiểu nhìn anh.Trái lại anh vẫn tỏ ra rất bình thản, chỉ nhìn lên mặtbàn, trên đó đang được bày rất nhiều nguyên liệu.Lâm Uyển làm việc rấtcó trật tự, tuy nhiều đồ nhưng tất cả đều được sắp xếp cực kỳ gọn gàng.

Tằng Tuấn nhìn qua một lượt, sau đó mở vòi nước ra rửa tay.Rửa xong, anh lại bắt đầu chuẩn bị cùng làm với Lâm Uyển.

Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Anh, anh muốn làm bánh cùng em sao?”

Tằng Tuấn rất tự nhiên gật đầu một cái.

Điều này khiến cho Lâm Uyển rất tò mò, Tằng Tuấn mà làm được những việc nàysao? Hay là anh chỉ nhất thời nổi hứng, muốn làm gì đó để giết thời gian giống cô?

Lâm Uyển cũng chiều theo, trực tiếp cầm tay dạy anh làm.

Song có điều một người thông minh như anh mà lại không hề có một chút năngkhiếu trong việc này, dù đã làm nhiều lần nhưng hình thức đều không đẹp, hương vị cũng không ngon, kể cả khi cô đã đưa cân cho anh để anh điềuchỉnh tỷ lệ sao cho đúng.

Điểm tốt duy nhất chính là sự kiên nhẫn của anh, tuy đã làm hỏng vài lần nhưng anh vẫn không từ bỏ, trong quátrình không than vãn một câu, ngược lại lần sau còn nghiêm túc hơn lầntrước.

Lâm Uyển vốn còn tưởng là anh chỉ giết thời gian, vào đâyvui đùa một chút mà thôi.Hiện tại thấy anh như vậy, Lâm Uyển thật sựkinh ngạc đến ngây ngốc cả người.

Hơn nữa không riêng gì một hai lần, mà chỉ cần cô bước vào bếp là nhất định Tằng Tuấn sẽ theo sau.

Bỗng dưng Lâm Uyển mới nhận ra có điều không bình thường.

Nếu như anh thích làm bánh, vậy thì không có lý do gì mà một người như anh lại không nắm được phương pháp của nó.

Mà nếu không thích thì sao lần nào cũng phải theo vào đây làm gì?

Lâm Uyển chợt nghĩ đến một khả năng, cô nhịn không được đưa mắt nhìn Tằng Tuấn đang đứng bên cạnh một cái.

Lúc này anh đang cúi đầu nghiêm túc làm này nọ, bàn tay anh vẽ hoa nhìn rất ổn định, nhưng hình dạng của hoa thì có hơi…hơi thê thảm một chút…Trông không đẹp chút nào…

Nhìn nét mặt nghiêng của Tằng Tuấn, Lâm Uyển dần dần hiểu được suy nghĩ của anh.

Giống như việc cô không thích chơi golf, cũng không thích đá quý, nhưng côvẫn sẽ cùng anh tìm hiểu về nó, vẫn luôn cố gắng để tìm được sở thíchchung giữa hai người.Như vậy có phải Tằng Tuấn cũng đang muốn làm thếhay không…

Bất tri bất giác, Lâm Uyển lại nghĩ đến lúc anh ngồi xem phim với cô, ngồi nghe cô kể về những chuyện cô đã đọc trong tạp chí…

Thì ra, Tằng Tuấn cũng giống cô, cũng muốn thử tìm hiểu về sở thích của đối phương…

Lúc này, không gian thơm ngào ngạt của phòng bếp lại càng thêm phần ngọtngào, nhất là lúc Tằng Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Uyển lập tức đỏ bừngcả mặt.Tim cô đập rất nhanh, vội vàng cúi đầu không dám nhìn anh.

Khóe miệng anh nhếch lên, giống như đang muốn đùa giỡn, anh cúi xuống dùng mũi lau đi bột trắng dính trên mặt cô.

Lâm Uyển vội quay người sang chỗ khác, cơ thể vì bị đụng chạm mà có phầnrung động.Song cô còn chưa kịp tránh thì đã bị Tằng Tuấn bế bổng lên từphía sau.

Lâm Uyển không nhớ là mình bị anh đặt lên bàn từ lúcnào, cô chỉ biết là mình đang ôm anh thật chặt, hai người cực kỳ kíchđộng mà hôn nhau.

Hôn xong, Lâm Uyển lại bối rối đưa mắt nhìn racửa.Nhưng ngay lập tức Tằng Tuấn lại nâng người cô lên, Lâm Uyển có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiếp nhậnnụ hôn ngọt ngào của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.