Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyển cảm thấy rất thoải mái, triệu chứng ngày hôm qua cũng không cònnữa.Cô yên tâm hơn một chút, chờ sửa soạn xong bước ra ngoài, đã thấyTằng Tuấn đang chờ cô.
Được tài xế mở cửa, Lâm Uyển liền ngồi vào trong xe.
Vì còn sớm nên không gặp tình trạng kẹt xe, nhưng đi đến nửa đường, LâmUyển lại kinh ngạc, xe đã đi ra khỏi nội thành, cô vội quay đầu về phíaTằng Tuấn, hỏi anh: “Tằng Tuấn, chúng ta đi đâu đây?”
“Đi gặp bố anh.”
Lâm Uyển sợ hãi kêu lên một tiếng.Hơn nữa không biết có phải do kích độngquá hay không mà bỗng nhiên cổ họng lại thấy hơi ngứa, suýt chút nữa làlại nôn khan, may mà cảm giác đó đã biến mất khá nhanh.
Lâm Uyển ôm ngực, hít thở vài lần, xác nhận là mình không còn buồn nôn nữa.
Chờ cơ thể ổn định, cô lại vội nói với Tằng Tuấn: “Nhanh như vậy sao…Em còn chưa chuẩn bị gì mà…Với lại ba mẹ anh là người thế nào, em phải nóichuyện cư xử với họ ra sao mới đúng, còn nữa, emứ thế này mà đến liệu có được không…” Cô nói không ngừng, càng nói càng căng thẳng.
Tằng Tuấn vẫn bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói xong thì anh mới nói: “Chỉ có ba anh thôi, mẹ anh đã qua đời lúc anh mới ba tuổi.”
Lâm Uyển lập tức sững người lại.Cô xấu hổ ngậm miệng, hồi lâu cũng khôngnói được câu gì.Tằng Tuấn rất ít khi nói chuyện của anh cho cô nghe, lúc này cô mới thấy đúng là cô vẫn chưa biết gì về anh hết.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-em/2363852/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.