Lúc Lâm Uyển vềnhà thì nhìn thấy trên bàn có đặt một món đồ không lớn không nhỏ.Cô đang tò mò thì bỗng nghe thấy mẹ nói: “Con xem quà của cậu ấy mang tới này…”
Lâm Uyển nghe vậy, liền đi tới gần nhìn xem.Vật kia không lớn lắm, như làngọc thạch gì đó, song màu sắc lại không trầm mà trái lại có màu vàngrất đẹp, nhìn qua thì giống như vàng.Lâm Uyển nhẹ nhàng sờ lên, bề mặtcủa nó thật mát lạnh và trơn láng.
Lâm Uyển không nói gì, nhưngtrong lòng hiểu đồ mà Tằng Tuấn tặng chắc chắn phải rất giá trị, cho nên cô liền tìm một chỗ an toàn trong nhà rồi đặt nó lên.
Một lát sau, mẹ cô lại nhận được điện thoại của dì cả.Đầu bên kia nhiệt tình niềm nở hỏi mọi chuyện có suôn sẻ không.
Mẹ Lâm Uyển khách sáo nói: “Tốt lắm, cậu bé đó rất được, cực kỳ quan tâmđến Lâm Uyển nhà chúng ta…Cái gì…À…Cái đó chị cũng không hỏi…Thật sao…”
Lâm Uyển trong lòng trở nên hồi hộp, quả nhiên sau khi nói chuyện xong, mẹcô liền đi thẳng vào phòng ngủ của cô, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Lâm Uyển,con nói cho mẹ xem cậu kia rốt cục là làm nghề gì?”
Lâm Uyển giả ngu: “Làm kinh doanh thôi ạ.”
Mẹ của cô không tin, kích động nói: “Vậy con có biết về gia đình của cậuta không, dượng con nói cậu ta tặng quà mừng thọ ông ngoại con là mộtquả đào trường thọ bằng đá cẩm thạch, cái đó quý lắm đấy.”
LâmUyển nghe vậy cũng không thấy kinh ngạc lắm, bởi vì món đồ đó quả thậtđối với anh chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-em/2363850/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.