Chương trước
Chương sau
Môi trường ở khu nàyrất tốt, cho dù bên ngoài tuyết rơi cả đêm, nhưng lúc Lâm Uyển ăn sángxong rồi đi ra cửa sổ xem, thì thấy tuyết trên đường đã được người tadọn sạch sẽ.

Lúc cô đi ra cửa, Đại Mao Nhị Mao vẻ mặt cũng rất nóng lòng muốn thử, Lâm Uyển vội đội mũ, đeo găng tay, chuẩn bị đi ra ngoài.

Song cô rất nhanh phát hiện ra ở trước cửa, có một cái lồng thủy tinh trôngvô cùng tinh xảo, nhưng bên trong lại không đặt một món đồ quý hiếm gì,mà là một con tuần lộc bằng bông, mũi của nó đen thui, dường như bị dính vào bụi bẩn gì đó.Dáng vẻ đáng yêu bây giờ lại có chút tội nghiệp.

Lâm Uyển bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, Tằng Tuấn tay cầm con tuần lộc, đứng bên cạnh xe chờ cô.

Khi đó cô thật sự rất cuống, chỉ sợ anh nổi giận.Hiện tại lại không biết vì sao, trong tim lại cảm thấy hơi đau.

Cô chưa từng cảm thấy anh đáng thương, vì một người như anh mà phải cần đến sự quan tâm của người khác hay sao?

Cô cố gắng giữ bình tĩnh đeo găng tay, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thế nhưng ở bên kia Tằng Tuấn cũng đã thay quần áo rồi đi theo.Lâm Uyển cố ý đi thật nhanh, không có ý định giảm tốc độ, nhưng hai con Đại Mao NhịMao ngốc kia lại luôn không ngừng quay đầu lại nhìn chủ nhân chính thứccủa mình, cho dù Lâm Uyển có kéo đi thì hai đứa vẫn cố tình không chịuđi nhanh hơn.

Cuối cùng Lâm Uyển không còn cách nào, đành phải đi chậm lại.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi dạo, trên đường đi Tằng Tuấnkhông hề mở miệng nói một câu.Nhưng Lâm Uyển có thể cảm nhận được sựthay đổi của anh, anh cùng cô đi ăn cơm, cùng cô đi xem phim, thậm chícòn nhặt lại con tuần lộc mà cô đã vứt bỏ.Mỗi một hành động của anh, đều biểu thị rõ ràng sự quan tâm của anh đối với cô.

Lâm Uyển trầm mặc bước đi, không muốn suy nghĩ gì thêm nữa.

Chịu đựng đến tối, nhìn thấy chiếc giường mà hai người đã mây mưa không biết bao nhiêu lần kia, Lâm Uyển bỗng nhiên cảm thấy rất luống cuống.Trướckia ở trên giường dù có giả chết nằm yên cô cũng không cảm thấy gì,nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi rồi.

Cô rất bối rối, không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sợ cái giường kia, khẩn trương đến nỗi cứ xoay vòng một chỗ không thôi.

Chờ cô tắm rửa xong rồi bước ra, đã thấy Tằng Tuấn đang nằm trên giường.Côvừa mới ngồi lên, anh liền vòng tay ra ôm lấy cô, động tác vô cùng thânthiết.Anh đem cô giam lại trong ngực, để cho cô ngồi lên đùi anh.

Anh nhẹ nhàng hôn lên má, lên mi mắt cô, giống như đang thưởng thức một món đồ trân quý.Lâm Uyển không thoải mái đẩy anh ra một chút, anh lập tứcdừng động tác lại, chăm chú nhìn cô.

Lâm Uyển vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, xoay người nằm ra mép giường, cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Song lúc nằm xuống, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao cô lại trốn ở trên giường thế này?! Lẽ ra trong tình huống này, cô phải mạnh mẽ kháng cự rồi chạy thẳng ra ngoài mới phải chứ!!

Không cho phép cô nghĩ nhiều, Tằng Tuấn đã trực tiếp xán lại gần.Một tay anh chống bên cạnhcô, tay kia lại rất tự nhiên vén áo ngủ của cô lên.Sau đó hôn lên cáibụng phẳng của cô.

Lâm Uyển không ngờ là anh sẽ làm vậy, hô hấpcủa cô trở nên dồn dập, đầu lưỡi của anh di động khắp các điểm mẫn cảmcủa cô, mà cô lại cực kỳ sợ nhột, cho nên phải liên tục đẩy anh ra.

Nếu như trước kia thì anh chắc chắn sẽ không để ý tới kháng cự của cô,nhưng lần này lại không như vậy, mỗi lần cô giãy dụa, anh đều dừng lại,nhìn vào mắt cô.

Đùa giỡn với cô một lúc xong, anh lại rất vui vẻ ôm cô ngủ, không có đi đến bước tiếp theo.Chính là Tằng Tuấn như vậylại càng khiến cho cô cảm thấy mất tự nhiên, nhất là khi bị anh ôm vàotrong ngực, cô cảm thấy sức lực trên người mình như vừa bị rút ra hếtvậy.

Chưa đầy hai ngày, mẹ cô đã từ thôn làng kia trở về nhà.Hơnnữa bởi vì khá gấp, nên vừa về bà đã phải vội vàng chuẩn bị để tham dựthọ yến.Lâm Uyển đã sớm nói trước với Tằng Tuấn, nên lúc này cũng đangbận rộn chuẩn bị cho việc này.

Lần đại thọ tám mươi này, khôngriêng gì thân thích trong gia đình, mà ngay cả hàng xóm cũng được mờitham dự, càng không nói đến họ hàng xa, phàm là người nào có quen biếtthì đều được mời, cho nên có khả năng sẽ rất đông.

Lâm Uyển biếtmẹ của cô rất lo lắng, chủ yếu là vì bà mới ly hôn chưa được bao lâu,đến nay bà vẫn chưa thể quên được chuyện đó, nên rất sợ sẽ bị người tabàn ra tán vào.

Lâm Uyển đưa mẹ đi mua một bộ quần áo mới, giúpmẹ chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.Vì là thọ lễ nên không thể mua đồ quátầm thường, một phần là để tỏ lòng với ông, mặt khác là vì thể diện củamẹ mình.

Chính vì vậy Lâm Uyển tốn khá nhiều tâm tư cho việc chọn quà.Lúc chọn đồ, Lâm Uyển theo bản năng nhớ đến chuyện của cậu, lúctrước Tằng Tuấn cho người đến dán đầy ảnh khỏa thân của con gái họ lêntường, không biết lúc gặp lại, nhà bên đó sẽ có thái độ thế nào với mẹcon cô nữa.Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã thấy phiền rồi.

Hơn nữa lần này còn có sự tham dự của dì cả, chồng của dì gần đây còn đượcthăng chức, nên lúc này sống chết muốn tổ chức tiệc ở một nơi thật sangtrọng.Chỗ đó chắc chắn là cái khách sạn năm sao xúi quẩy kia…Hồi đó nếuba cô không phụ trách trang thiết bị của khách sạn đó rồi mang cô đicùng, thì bây giờ cô cũng đã không chật vật thế này…(Khách sạn của aTằng đó các nàng:v)

Lâm Uyển nghĩ đến nơi đó, tưởng tượng thôicũng đã thấy đau đầu, nhịn không được nói với mẹ: “Ông bà cũng già rồi,buổi tối lại phải đi đến nơi xa như thế, mà chỗ đó lại danh tiếng nhưvậy, quả thật không cần thiết…”

Mẹ của cô lại không nghĩ nhiều,nói: “Vợ chồng dì con dù sao cũng có lòng, chỗ đó không phải là kháchsạn tốt nhất ở vùng này sao, đoán chừng bữa tiệc này cũng phải mất mấyvạn đó, với lại cũng đã đặt chỗ rồi, không thể vì đường xa mà hoãn lạiđược.”

Lâm Uyển không còn lời nào để nói, đành tiếp tục đi chọnquà với mẹ, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mua một hộp đôngtrùng hạ thảo.Mua xong, Lâm Uyển vẫn cảm thấy hơi ít, liền đi tới cửahàng rượu bên cạnh mua một chai Mao Đài.

Chuẩn bị ổn thỏa xong, Lâm Uyển mới cùng mẹ đi tới nơi tổ chức tiệc.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ chính là, chờ xe taxi dừng lại, Lâm Uyển liền cảm thấy vô cùng trống trải.Rõ ràng cửa khách sạn lớn như vậy, nhưng lạikhông hề có cảnh tượng xe đến xe đi tấp nập, vắng vẻ lạnh tanh như sắpđóng cửa vậy.

Trái lại các nhân viên lại rất nhiệt tình, hai mẹcon cô vừa mới tới gần thì họ đã vội đến giúp họ mở cửa, bên trong cũngcó người tiếp đón, có thể nói là thái độ phục vụ ở đây rất tốt.

Lúc Lâm Uyển đang ngắm nhìn xung quanh, mẹ của cô lại khó chịu nói: “Sao lại vắng vẻ thế nhỉ?”

Lâm Uyển cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể đoán: “Chắc là do mẹ con mình đến sớm…”

Đi vào đến nơi, gia đình dì cả đã đến, ông bà ngoại đang ngồi ở vị tríchính.Lâm Uyển lập tức đưa quà tới.Vợ chồng dì cả rất biết phân biệthàng tốt hàng xấu, nhanh chóng đưa tay nhận lấy đông trùng hạ thảo, còncười tủm tỉm đánh giá Lâm Uyển: “Lâm Uyển đúng là ngày một xinh đẹp.”

Lâm Uyển hơi đỏ mặt, trừ bàn bên này là họ hàng thân thích bên ngoại, thìbên kia họ hàng xa cũng đã tới khá đông.Lâm Uyển hơi xấu hổ, không biếtbọn họ đã nghe tới chuyện mình bị bao dưỡng hay chưa.

Lâm Uyểnngồi xuống chưa được bao lâu, chợt nghe thấy dì cả hỏi: “Đúng rồi, LâmUyển, cháu có biết người tên là cái gì Viện Viện không?”

Lâm Uyển khẽ chấn động, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía dì cả, không biết có phảilà dì cô đã nghe được tin tức linh tinh gì về cô hay không, dù sao trước đó Lưu Viện Viện đã từng bịa đặt không ít những chuyện về cô.

Kết quả dì của cô lại nói đến chuyện khác: “Dì thấy cái tên này nghe quenlắm, hình như mẹ cháu đã từng nhắc đến một lần rồi, dì nghe người tanói, cô bé kia hình như đắc tội gì đó với người ta, bây giờ cả họ hàngđều bị đem ra điều tra, ba cô bé đó làm ở đơn vị nào ý nhỉ…”

Lâm Uyển nói: “Ở bộ giao thông ạ.”

“Ừ, đúng rồi, ở bộ giao thông, ba cô bé cũng xong đời rồi…”

“Có phải là vì tham ô không?” Mẹ Lâm Uyển có biết Lưu Viện Viện nên cũng tò mò hỏi.

“Gì mà tham ô, là do vấn đề của Viện Viện làm cho ba con bé bị liên lụythôi, thử nghĩ mà xem, bây giờ mà bị điều tra thì chết chắc, nhất làtrong ngành này, muốn trong sạch là điều quá khó khăn…Cho nên ý mà, tốtnhất là đừng đắc tội với người khác.”

Lâm Uyển nghe xong cũng không ý kiến gì, dù sao bây giờ cô cũng không thân thiết gì với Lưu Viện Viện nữa.

Đang nói chuyện thì gia đình của cậu cô đến.Khác với mẹ con Lâm Uyển, giađình cậu một nhà ba người hai tay trống trơn, không mang lễ vật.

Nhưng dù sao mợ cô cũng là người hay nịnh hót, lập tức cười lấy lòng nói:“Hôm nay được hưởng phúc của anh rể rồi, chứ không thì đến bao giờ chúng ta mới được đến đây ăn một bữa chứ, chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường thôi, sáu ngàn sáu một bàn.” Dì cả Lâm Uyển hời hợt nói.

Trái lại cô em gái lần trước bị phát tán ảnh khỏa thân kia, lần này gặp lạiLâm Uyển, cư nhiên một chút xấu hổ đều không có, còn chủ động ngồi bêncạnh Lâm Uyển, cười nói: “Hôm nay sao chị lại mặc bộ này vậy?”

Lâm Uyển không nói gì, từ sau khi giận dỗi với Tằng Tuấn, cô đều mặc quầnáo của mình, không mặc đồ mà anh mua cho nữa, ngay cả túi cũng là đồ cũ.

Cô em kia rất am hiểu các loại hàng hiệu, liếc mắt đánh giá Lâm Uyển mộtcái rồi cười nói: “Chị, em còn tưởng là hôm nay chị sẽ không đến cơ.”

Lâm Uyển thản nhiên nhìn cô ta một cái.

Sau đó chỉ thấy vẻ mặt của cô em kia vô cùng đắc ý, nói: “Em nghe người tanói, hình như chị lại đổi đàn ông rồi à? Người đó trông như thế nào, chị xem, mỗi lần chị có người yêu là lại giấu nhẹm đi, không chịu cho mọingười nhìn một cái…”

Sắc mặt Lâm Uyển khẽ biến đổi, không biết người ta đồn đại thế nào mà cô em kia lại có vẻ mặt chắc chắn đến như vậy.

Lâm Uyển cũng không tỏ thái độ trở mặt gì, chỉ chậm rãi rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Để làm gì, cho anh ấy đến để ngắm nhìn cô à?”

Lần này cô ta không dám nói gì nữa, vội quay mặt sang chỗ khác.

Chồng của dì cả thấy khách đã đến đông đủ, chợt phát hiện bàn của bọn họ cónhiều hơn một cái ghế, liền nói với phục vụ: “Sao lại thừa ghế vậy, đemra đi.”

Phục vụ đang định nói thì dì cả Lâm Uyển lại nhìn thấytúi của cô đang đặt trên cái ghế đó, liền nói: “Cũng không chật chội gì, dù sao bàn cũng lớn, cứ để đó đi.”

Một lúc sau, các bàn khác bắt đầu đi đến bắt chuyện.Chồng của dì cả đương nhiên là trung tâm, ngay cả cậu của Lâm Uyển cũng phải nhân cơ hội đi tới chào hỏi vài câu.Chỉ cómẹ con Lâm Uyển là lúng ta lúng túng ngồi yên một chỗ.

Lâm Uyểnlúc này chỉ mong sao bữa tiệc mau kết thúc để còn đi về, nhưng động tácuống trà của cô thì vẫn rất thanh nhã.Đây là lần đầu tiên cô uống loạitrà này, nhịn không được nhìn vào ấm trà, thấy phong cách của nó manghơi hướng cổ xưa.Mới nhìn qua thì sẽ không phát hiện được, nhưng nếu xem xét kỹ thì sẽ thấy những đường nét rất sinh động được điêu khắc trênđó, màu sắc của men sứ cũng rất đẹp.

Cô tiếp tục ngẩng đầu nhìnxung quanh, chỉ thấy trên tường có treo một bức tranh, mà bức tranh nàyngười nhà của cô hoàn toàn không biết cách thưởng thức.Hiện tại nhìnvào, cô cảm thấy bức tranh rất đẹp, tuy cô không am hiểu lắm, nhưng cũng có thể bình phẩm được.

Cô nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên tronglòng khẽ chấn động, nơi này thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng cách thiết kế thì lại rất đặc biệt và tinh tế, tất cả các vật phẩm đều vôcùng chân thực và sống động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.