Lâm Uyển chờ Lưu Viện Viện đi xong, liền cúi đầu ăn vài miếng mỳ.Tằng Tuấn vẫn rất bình thản, không có phản ứng gì.
Song lúc quay sang nhìn lại, Lâm Uyển lại phát hiện ra chỉ còn lại một vệ sĩ ngồi ở đó.Chắc là ở nơi đông đúc như vậy, bọn họ hay có thói quen chianhau ra để bảo vệ.
Lâm Uyển nhìn di động, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu, cô cố ý đi sớm một chút, hoàn toàn là theo bản năng nghĩ đến chân của Tằng Tuấn.
Lúc bước ra ngoài, hai người liền tranhthủ ngắm cảnh đêm.Trung tâm thương mại này rất lớn, kiến trúc lại rấtđặc biệt, đặc biệt là tường bằng thủy tinh, buổi tối ánh đèn chiếu vàokhiến cho người ta cảm giác nó như một viên ngọc lớn.
Xung quanhcó rất nhiều người trẻ tuổi đi lại, trên đường có một số quầy hàng báncác món đồ nhỏ xinh dễ thương.Lâm Uyển và Tằng Tuấn chậm rãi bước đi,vừa đi vừa thuận tiện nhìn ngắm các món đồ.
Khi đi qua một quầyhàng, cô bỗng nhiên nhìn thấy một thứ, vội chỉ vào đệm bông giữ ấm tayrồi nói với Tằng Tuấn: “Trước kia lúc đi làm em rất thích dùng cái đó,anh xem trông nó đáng yêu không kìa.”
Cô khá sợ lạnh, ngồi máy tính nhiều nên rất thích có thứ gì đó để ôm, vừa ấm tay lại vừa ấm bụng.
Xem xong, cô lại chú ý tới một quầy hàng đang bán đồ ông già Noel.Nghĩ ngợi một lúc mới nhớ, thảo nào mà dạo này đâu đâu cũng thấy dán hình ông già Noel.
Giáng sinh sắp tới rồi.
Người bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-em/2363839/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.