Trần Hoài Lam chỉ trong vòng một năm liền có được sự tin tưởng của Phó Văn, điều này không khỏi khiến Trần Hạo bất ngờ. Dù sao cô ấy cũng chỉ có một mình, mọi lời nói đến hành động đều phải cẩn thận từng chút. Hiện giờ cô cũng liên lạc thường xuyên với anh, điều này làm anh yên tâm hơn nhiều. Hai tháng trước nhà họ Phó đã đồng ý điều kiện của anh, cô cũng không phản đối. Cứ thế, hôn sự hai nhà được định đoạt. Không ai biết, anh mong đợi điều này bao lâu, nếu như có một ngày cô biết sự thật có lẽ cô sẽ thất vọng, hoặc chán ghét đến cùng cực. Triệu Hoài An, con người này trong vô thức đã đi sâu vào tâm trí anh đến vậy, dứt không nổi, càng không muốn quên.
Tối nay cả hai phải đi dự lễ mừng thọ 80 tuổi của lão gia tập đoàn Minh Trí, nó thuộc Đại Minh hội, không nói cũng biết chắc chắn có Tô Minh Tuấn.
Vừa ngồi vào xe cô đã thở dài làm anh nghi hoặc.
"Đang lo về bữa tiệc?"
Cô liếc mắt nhìn anh khẽ cười. Trần Hạo luôn như vậy, chỉ cần cô không vui anh sẽ tìm đủ mọi cách hóa giải, bây giờ anh còn như đi guốc trong bụng, cái gì cũng hiểu. Sự quan tâm này đối với Triệu Hoài An quá lớn, khiến cô thấy như ông trời đang ưu ái mình. Mới vài năm mà thôi, nói dài thì dài mà nói ngắn chẳng qua chỉ như cái chớp mắt. Người đàn ông bên cạnh cô đến cùng vẫn là anh, anh thành thục hơn, so với ngày mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-anh-dung-ca-doi-de-yeu/2920749/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.