Có một số chuyện chẳng muốn để cô biết. Đó là sự im lặng ích kỷ của bản thân, cũng là nỗi đau giằng xé không thể chạm tới.
***
"Ba nói anh phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian không có nhiều. Mong rằng anh đừng khiến mọi người thất vọng."
Người phía đối diện vẫn im lặng. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô gái vừa nói.
"Sau này đừng đến đây tùy tiện thế nữa. Đi đi."
Cô gái đột nhiên cáu giận chỉ vào mặt người kia.
"Tô Minh Tuấn, anh đuổi em? Những gì ba nói anh đều quên rồi à? Ba nói rõ nếu anh không làm được nữa thì quay về, người sẽ cử kẻ khác thay."
Tô Minh Tuấn khẽ nhíu mày sửa lại: "Ông ấy là ba tôi, không phải em. Yên nhi, nhớ kĩ những lời tôi nói đây. Việc của tôi không ai có quyền xen vào, kể cả ba cũng vậy. Về nói lại rằng thứ ông ấy cần tôi sẽ lấy. Giờ thì về đi."
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên.
"Sếp, chị dâu quay lại rồi."
Nghe vậy Hồ Yên liền cảm thấy trong lòng muốn đập nát mọi thứ, nhất là khuôn mặt của cái người được Tiểu Vũ gọi bằng chị dâu kia. Giỏi lắm, có thể khiến họ Tô bảo vệ hết mực như thế thật là hiếm thấy.
Cô ta vừa ra khỏi phòng bệnh liền đóng mạnh cánh cửa làm Tiểu Vũ giật bắn mình không đồng tình. Vừa đi qua người Triệu Hoài An cô ta đột nhiên khẽ đẩy cô về phía ý tá đang đẩy xe đựng dụng cụ y tế.
Triệu Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-anh-dung-ca-doi-de-yeu/2920725/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.