Ngày anh ấy lên tàu để đến thành phố S học đại học, Triệu Hoài không buồn bởi cô biết họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi, trường Đại học S chính là mục tiêu lớn nhất của cô.
Triệu Hoài An đứng nhìn đoàn tàu lặng lẽ rời đi.
Cho đến khi về nhà, cô vẫn không hiểu ý của Trần Hạo.
Trước khi lên tàu, anh giống như đang do dự điều gì đó rồi bỗng đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn và nói: "Bảo trọng, sống thật tốt nhé."Lúc đó, thời gian như ngừng lại, tim cô đập thật nhanh nhưng cũng có cả cảm giác đây là lần cuối hai người gặp nhau.
Sau khi Trần Hạo đi, thời gian cứ trôi và cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn như thường.
Trong cuộc sống kia của Triệu Hoài An chỉ là thiếu đi bóng dáng của một người tên Trần Hạo.
Những nỗi nhớ anh cứ dâng lên nhưng cô chẳng biết làm gì khác ngoài việc cố gắng học hành.
Mỗi lần nhớ tới cái tên Trần Hạo, Triệu Hoài An chỉ biết ngồi trong phòng lật từng trang ảnh của hai người khi còn bé, chụp gần đây nhất cũng chỉ có hai tấm.
Một tấm là năm cô thì vào cấp ba, tấm còn lại được chụp khi anh thi đỗ Đại học.
Tấm ảnh thứ hai này, là cô chụp lén mới có.
Thực ra cô không thích chụp ảnh, nhưng chỉ cần có Trần Hạo thì không sao nữa, chí ít cũng phải có bức ảnh làm kỷ niệm, ghi lại tuổi thơ của cả hai người.
Cái nóng của mùa hè quả thực khiến con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-anh-dung-ca-doi-de-yeu/2920703/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.