“Tiểu Thu Thu. . . . . .”
Lôi Khiếu vẻ mặt bừng sáng nhảy vào phòng Du Duy Thu, thấy trên giường không một bóng người, giật mình, “Du Duy Thu đi đâu rồi?”
“Cậu ấy hả, nghe nói nhà xảy ra chút chuyện, xin phép thầy nghỉ ba ngày”. Người bạn cùng phòng đáp.
“Nhà xảy ra chuyện? Chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao, cư nhiên phải xin nghỉ tới ba ngày?” Lôi Khiếu ngơ ngác một hồi, hôm qua hai người còn ngủ cùng nhau, cậu ta lại một chữ cũng không đề cập tới.
Trong lòng thật khó chịu, thằng nhóc này rốt cuộc có coi hắn là bạn không đây?
“Không biết, cậu ấy chẳng nói gì hết, bất quá sắc mặt có vẻ rất xấu, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì”.
Lôi Khiếu nghe xong, lòng càng lo lắng.
Thử gọi di động cho Du Duy Thu, lại luôn tắt máy, hắn không biết số điện thoại nhà cậu, vì bình thường ngày nào cũng gặp, tự nhiên không nghĩ tới phải hỏi cậu.
Du Duy Thu biến mất ba ngày, Lôi Khiếu rầu rĩ không vui ba ngày, ngay cả đội bóng rổ hắn dẫn đầu giành được thắng lợi áp đảo trước đối thủ cũ ── đại học J, cũng không làm hắn cao hứng nổi.
Đợi mãi, rốt cuộc nghe được tin cậu về, Lôi Khiếu từ trên giường nhảy dựng lên, vọt xuống phòng ngủ dưới lầu. . . . . .
“Thằng nhóc cậu giỏi lắm, mấy ngày nay chạy đi đâu?” Lôi Khiếu nện một quyền thật mạnh lên vai cậu, bất mãn oán giận nói.
“Về quê xử lý chút chuyện”. Du Duy Thu nặn ra một nụ cười.
Cậu có vẻ rất mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/144956/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.