“Làm gì dữ vậy”. Lôi Khiếu cảm thấy kì quái không hiểu, ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Không phải cậu còn để ý chuyện lần trước đấy chứ? Thật ra nam sinh ‘sờ nắn súng’ cho nhau rất bình thường, cậu cũng biết chỗ đó của con trai tích tụ nhiều, dù sao cũng muốn phát tiết ra, nếu không sẽ nghẹn mà sinh bệnh, huống chi lần đó là chuyện phát sinh đột ngột”.
Đêm đó thật sự quá kích thích, thân thể cậu vừa trơn vừa mát, ôm một lúc cũng không có mồ hôi. Vào mùa hè nóng bức thế này, ngủ với cậu thật sự là thoải mái cực kỳ, ‘gối ôm’ tốt như vậy, đi đâu tìm?
“Cậu tìm con gái giúp cậu, chẳng phải là càng thoải mái?” Du Duy Thu kiên định nói: “Chúng ta như vậy thật sự quái lạ lắm, đừng làm nữa!”
“Rồi, không làm thì không làm, cậu cứ chờ bị nghẹn chết luôn đi”. Lôi Khiếu giận dỗi xoay người nằm xuống, ngủ bên cạnh cậu.
“Uy…” Du Duy Thu chọt chọt vai hắn.
“Cái gì?” Lôi Khiếu giọng hờn dỗi nói.
“Quay về phòng cậu ngủ đi, hai người ngủ chung một giường, chật lắm a”.
“Giường tôi vừa bẩn vừa bừa bộn, chăn còn có mùi chua, thật sự không phải giường cho người ngủ, cậu hãy xót thương, thu lưu tôi một đêm đi”. Lôi Khiếu cợt nhả nói.
“Cậu không giặt chăn bao lâu rồi?” Du Duy Thu giật giật khoé mắt hỏi.
“Không lâu lắm… Dù sao từ hồi khai giảng tới giờ chưa giặt…”
Du Duy Thu thiếu chút nữa phun ra, “Đã gần một năm, cậu cư nhiên một lần cũng không giặt, Lôi Khiếu, cậu đúng là lười sắp thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/144955/chuong-12.html