Muốn gì thì phải nói, nếu không người khác sẽ không biết được. Đó là những điều cậu chủ đã luôn nói với Tiêu Hạ An từ nhỏ đến lớn.
Cậu vẫn nhớ rõ, Thẩm Sơ Phong ngày ngày khoác tay lên vai của cậu nói rằng.
“Chỉ cần Hạ An thích gì thì tôi sẽ cho cậu. Thiếu gia Thẩm gia như tôi đây có thể cho cậu mọi thứ trên thế giới, hiểu không?”
Cậu chủ vừa nói vừa cười khì khì như kẻ chiến thắng.
Nhưng Tiêu Hạ An từ năm mười tuổi đã hiểu rõ. Đối với những người thân phận thấp hơn như bọn họ, không phải cứ nói ra muốn thứ gì là sẽ có được.
Mười tuổi lần đầu gặp thiếu gia Thẩm Sơ Phong, Tiêu Hạ An thật sự rất thích chiếc tàu lửa đồ chơi trên tay người. Nhưng quản gia liên tục nói là cậu phải ngoan ngoãn nên cậu đã không nói ra.
Mười lăm tuổi, Tiêu Hạ An rung động với nụ cười của cô gái bàn bên cạnh mình. Nhưng thiếu gia nói cậu không được yêu đương tầm tuổi này nên cậu không đã kìm lại lời muốn nói.
Hai mươi tuổi….
Reng …. Reng…. Reng…..
Tiếng chuông báo thức đánh thức chàng trai trẻ trên giường. Tiêu Hạ An từ trong cơn mơ nhập nhèm của mình tỉnh dậy. Cậu không thể nhớ rõ mình mơ giấc mơ này bao nhiêu lần, cũng không biết sẽ giấc mơ này hướng đến mục đích gì. Chỉ nhớ bản thân sẽ buồn một lúc thật lâu sau mỗi lần mơ thấy nó.
“Đã sáu giờ rồi.”
Nhìn đồng hồ, Tiêu Hạ An vội vã chạy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725871/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.