Tiêu Hạ An từ nhỏ đến lớn rất ít khi có yêu cầu hay xin xỏ cái gì đối với Thẩm gia. Cậu sống đúng với danh phận người hầu của mình. Chính xác là Thẩm gia cho gì thì nhận lấy. Đó cũng là điều khiến Thẩm Sơ Phong hài lòng nhất về cậu.
Người vô cầu vô dục mới tốt làm sao. Nhưng dần dà, cái biểu cảm lạnh nhạt ấy của cậu lại khiến Thẩm Sơ Phong khó chịu, hắn muốn cậu mở miệng cầu xin hắn một cái gì đó. Dù cho là thứ đắt tiền nào đó hắn cũng cho người hầu của mình được.
“Cậu có gì muốn nói sao?”
Tiêu Hạ An gãi gãi phần cổ phía sau của mình, ngập ngừng mở miệng.
“Cậu chủ, sáng ngày mốt tôi có chút chuyện cần phải ra ngoài. Ưm…”
Ngón tay đang dở tài liệu của Thẩm Sơ Phong liền dừng lại. Đây là một yêu cầu không có gì quá đáng, nhưng đặt bào trong mối quan hệ của họ lại rất kì lạ.
Đơn giản là vì từ khi trở thành vệ sĩ của Thẩm Sơ Phong, Tiêu Hạ An chưa bao giờ rời khỏi chủ nhân của mình nếu không có lệnh.
“Có chuyện gì sao?”
“À vâng. Là chút chuyện riêng ạ.”
Thẩm Sơ Phong lấy mắt kính xuống, ánh nhìn lạnh lùng phán xét khiến Tiêu Hạ An hơi hơi run rẩy. Chuyện riêng? Cái khái niệm này thật mới lạ. Nó nhắc nhở Thẩm Sơ Phong rằng giữa hắn và cái bóng của hắn tồn tại một khoảng cách nào đó, cái bóng của hắn đã có ý thức, đã có những điều giấu diếm hắn không cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725835/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.