“Cảm ơn anh. Hôm nay nói chuyện vui lắm ạ.”
Tiêu Hạ An đôi mắt sáng bừng nhìn người đối diện. Cậu thật sự không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này chút nào. Chỉ là bây giờ đã hơn 11 giờ, nếu còn dây dưa thì sẽ trễ mất.
“Đừng cảm ơn nữa. Hôm nay cậu cảm ơn tôi bao nhiêu lần rồi cơ chứ.”
Vương Kính đưa tay xoa đầu người đối diện. Tóc cậu không dày lắm nhưng sờ lên xúc cảm rất tốt. Hành động của anh có phần hơi gần gũi nhưng Tiêu Hạ An cũng ngoan ngoãn đứng đó không trốn tránh, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ nữa.
Dáng vẻ như chú cún nhỏ của cậu càng khiến người khác phải yêu quý.
“Lần sau chúng ta lại gặp nhau nữa nhé.”
Tiêu Hạ An ngập ngừng. Lần sau cậu không thể hứa hẹn gì trước được. Thậm chí rất có thể cậu chủ sẽ không cho cậu ra ngoài gặp gỡ người này nữa. Cho nên cậu không thể hứa hẹn suông với anh được.
“Xin lỗi. Nhưng mà, anh cũng biết tính chất công việc của tôi rồi đó. Cái này…”
Tiêu Hạ An tìm cách lý giải cho Vương Kính hiểu. Công việc của cậu cậu cũng nói chuyện rõ, ngạc nhiên là anh không hề tỏ vẻ khinh thường, ngược lại càng hứng thú với công việc vệ sĩ này nữa. Điều này khiến Tiêu Hạ An cảm thấy thật sự được an ủi rất nhiều.
“Vậy được, khi nào cậu rảnh đều có thể nhắn tin cho tôi. Tôi luôn có sẵn thời gian.”
“Vâng được ạ. Vậy…. Vậy tôi có thể tiếp tục trò chuyện nhắn tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725832/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.