Tiêu Hạ An vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp cậu chủ. Đó là kí ức cả đời mà cậu sẽ không bao giờ có thể quên được.
Một buổi sáng xanh trong, trong khu vườn hoa hồng, một cậu bé trai đang dẫm từng bước lên những cây hoa khiến chúng nó ngã nhào, cánh hoa dập nát, thân cây gãy quặp, ngay cả trên chân cậu bé cũng có vài vết xước do bị gai cào trúng.
Thế nhưng cậu bé ấy vẫn thản nhiên như không có gì.
Khi nhìn thấy mắt của cậu bé, Tiểu Hạ An đã thấy cực kì ngạc nhiên. Đôi mắt ấy có màu xanh như bầu trời vậy, chỉ là nó không có một chút độ ấm nào. Cực kì lạnh lùng và cay nghiệt.
“Sơ Phong, đây là Tiêu Hạ An, sau này thằng bé sẽ làm người hầu nhỏ của con.”
“Của con… của một mình con thôi đúng không?”
“Đúng vậy. Cậu ấy sẽ là người của riêng mình con.”
Tiêu Hạ An lúc ấy không hiểu hết sâu xa trong lời nói của Thẩm lão gia và cậu chủ. Cậu chỉ biết bản thân từ năm mười tuổi đã trở thành bạn chơi, cái đuôi nhỏ và người bảo vệ cho cậu chủ.
Đằng đẵng mười năm trôi qua, Tiêu Hạ An vẫn luôn ở vị trí đó không một chút thay đổi.
Câu đầu tiên mà Thẩm Sơ Phong nói với Tiêu Hạ An cũng thật quen thuộc.
“Cậu là của tôi. Từ nay trở về sau, phải nghe lời tôi.”
Một câu nói quyết định số phận của một người, cũng thật là đau đớn.
Buổi sáng ngày hôm ấy cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725809/chuong-28.html